Chương 3:Ôm vợ ngủ

Gió thổi lùa qua tán tre sau nhà, xào xạc như thì thầm. Trời đã khuya. Ánh đèn dầu trên bàn thờ tổ chập chờn trong gió, ánh sáng vàng phủ nhẹ lên khung mặt nghiêng nghiêng của Duy đang nằm ngoan trong chăn.
Em nằm nghiêng, quay lưng về phía tôi. Tôi vẫn còn chưa quen cảm giác này – có một người bé nhỏ nằm cạnh mình, hít thở đều đều, mùi tóc thoảng nhẹ mùi gừng ấm và nước bồ kết. Là em… là vợ nhỏ của tôi, người mà tôi giữ bên mình từ bé, giờ đã ngoan ngoãn nằm trong lòng bàn tay mình cả đời.
Tôi nằm yên, nhìn em rất lâu.
Tôi vốn là người quen sống một mình. Bao năm qua, phòng tôi lúc nào cũng vắng. Lạnh. Đêm chỉ có tiếng giở sách, tiếng gió quật cửa, tiếng chuông gió lắc lẻo ngoài hiên. Vậy mà giờ đây, mọi âm thanh ấy đều bị tiếng thở khẽ của em lấn át.
Tôi vươn tay, chạm nhẹ vào mép chăn em đang kéo.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Duy
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Dạ? Anh hai kêu em gì?
Em khẽ quay đầu, đôi mắt lim dim mở ra. Mắt em trong veo, ánh nhìn vẫn dịu dàng như ngày đầu em biết gọi tôi bằng "anh hai"
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Anh chưa ngủ sao?
Tôi lắc đầu,giọng nhẹ hơn gió đêm
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Anh đang nhìn em
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Thật không tin em chịu nằm cạnh anh
Em cười mỉm,má ửng hồng
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Dạ thiệt
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Em chịu
Tôi ngập ngừng, rồi đưa tay luồn qua eo em, kéo em sát vào ngực mình. Cơ thể em ấm và mềm, như ổ bánh thơm vừa mới lấy ra khỏi lò. Tôi cúi mặt xuống cổ em, hơi thở chạm da em khiến em khẽ run lên..
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Duy
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Dạ
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Có sợ không
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Nằm cạnh anh như vầy...
Em nhỏ lắc đầu
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Dạ hong
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Em quen mùi anh từ nhỏ rồi
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Quen mùi áo anh rồi
Tôi siết em nhẹ hơn. Mùi áo tôi – là mùi trầm, mùi nhang, mùi đất ẩm sau mưa – mùi mà em từng nép vào mỗi khi bị bóng đè, mỗi khi bị người làng dọa, mỗi khi em bị sốt.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Em biết không?
Tôi thì thầm khẽ vào tai em
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Anh sợ...anh sợ em lớn hơn rồi em sẽ bỏ anh đi
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Em đã 18 tuổi rồi
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Lỡ mai sau em ra chợ
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
người ta khen em đẹp
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Người ta muốn hỏi cưới em
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Rước em đi bỏ anh lại một mình
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Hong đâu!
Em nhỏ xoay người tay vòng qua người tôi
Tay nhỏ nhưng ấm áp
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Em hong bỏ anh
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Em hứa rồi mà
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Em chỉ theo anh thôi
Tôi nhìn vào mắt em – đôi mắt ấy chưa từng lừa tôi một lần nào trong đời. Tôi luồn tay vuốt nhẹ tóc em, thì thầm
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Vậy....
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Cho anh ôm em ngủ được không?
Em không trả lời
Chỉ rúc mặt vào ngực tôi gật khẽ
Tôi kéo chăn đắp kín cho cả hai, rồi siết vòng tay lại, cảm nhận em nằm trọn trong lòng mình. Cái ôm này – tôi từng mơ hàng trăm lần, nhưng không bao giờ dám thật sự đòi hỏi. Vì tôi biết, yêu em… là phải chờ.
Chờ em lớn. Chờ em hiểu. Chờ đến khi chính miệng em nói: “Em chịu làm vợ anh."
Bây giờ, mọi lời chờ đợi ấy được đền đáp bằng tiếng thở đều đều của em bên cổ tôi, bằng nhịp tim bé nhỏ đập sát ngực tôi, bằng bàn tay nhỏ xíu luồn vào áo tôi, ôm tôi như thể sợ tôi biến mất.
Tôi nghiêng đầu lên tóc em
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Duy
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Chưa ngủ hả?
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Dạ...em chưa ngủ
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Cảm ơn em đã ở lại...
Em ôm tôi siết chặt hơn
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Em hạnh phúc lắm, anh biết không… Em từng nghĩ… có khi nào em không xứng với anh. Anh là thầy bùa giỏi, người nhà giàu, ai cũng sợ, cũng nể… còn em thì… chỉ biết nấu cơm, giặt đồ cho anh, chẳng biết gì cả.
Tôi ngăn em lại bằng một cái vuốt nhẹ trên lưng.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Em đừng nói vậy. Không có em… anh không sống nổi đến hôm nay. Em là người duy nhất hiểu anh. Biết lúc nào anh im là vì mệt, lúc nào anh giận là vì lo. Em là người duy nhất có thể nằm cạnh anh thế này… và khiến anh muốn buông hết mọi thứ ngoài kia.
Tôi hôn nhẹ lên trán em
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Em là vợ anh
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Là người anh muốn giữ ở kiếp này...
Hot

Comments

ngoc_nhuw🦦🐑

ngoc_nhuw🦦🐑

cảm giác bộ này sử dụng câu từ hay vl mà ít người biết đến nhỉ

2025-05-17

2

Toàn bộ

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play