[ BSD / Bungou Stray Dogs ] Chấp Bút Viết Lên CP, Tận Hưởng Khoảnh Khắc Họ Bên Nhau
Odazai : Lạc Lối
Author - Iris
Như lời hứa, truyện đền bù cho hai người nào đó
Author - Iris
Một là mẹ ma, hai là con bạn bạo lực nắm đầu au
Author - Iris
Odazai– Khởi!(trả Mẹ Ma)
Dazai lạc lõng giữa những bông hoa trên cánh đồng thơm ngát, cậu không biết đây là đâu, sau khi cậu chết, cậu đến đây, nơi có những cánh hoa, ngọn gió mát
Oda Sakunosuke
Là cậu đấy à? Dazai?
Odasaku ngồi đó ngắm bình minh đang ở phía chân trời, ánh sáng thắp lối khắp nơi, một nơi ấm áp và hạnh phúc, một cách đúng nghĩa
Nơi này không có giông tố, không có những bộn bề, áp lực, không có thứ khiến họ phải bận tâm, một nơi yên bình, lặng lẽ khiến người ta muốn ở lại thật lâu
Oda Sakunosuke
Cậu đã mất rồi à Dazai
Dazai Osamu
Tôi không biết nữa
Dazai đến đây với kí ức đã bị xoá vài phần, làm cậu không nhớ được những kí ức khác, mỗi lần cố gắng nhớ đều khiến cậu đau đớn ôm đầu, vì thế, cậu không muốn nhớ lại nữa
Hơn nữa, cậu nhận ra, ký ức về người mà cậu quý trọng nhất vẫn ở đây, ký ức về Odasaku vẫn nguyên vẹn thế thì không lí do gì cậu lại phải cố nhớ lại những kí ức mà cậu cố xoá bỏ
Nói cậu chạy trốn khỏi quá khứ cũng được, yếu đuối cũng không sao, nhưng cậu đã chết rồi, mất đi những ký ức khiến cậu đau khổ, có khi là một sự giải thoát nhất định đối với kẻ đầy u tối như cậu
Một kẻ có lẽ thật sự lạc lõng khỏi thế gian, không thuộc về nơi này, có ý định tự vẫn, cậu thấy bản thân khi ở Mafia Cảng thật sự có ý định chết, thật sự là muốn tự vẫn
Khi đến ADA vì ảnh hưởng của Odasaku, cậu đã không chết, tự vẫn chỉ là một cách để cậu thật sự che dấu cảm xúc thật, sự bất bình thường đó chỉ là vỏ bọc
Sau này, cậu đã tạo ra một thế giới mà Odasaku sống,.mọi chuyện tiếp theo, cậu không nhớ, nhưng khi cậu muốn nhớ lại, đều không thể, vì, cậu thấy, nếu nhớ lại cậu sẽ tuyệt vọng lắm
Dazai Osamu
Odasaku này, nơi này, là đâu vậy?
Oda Sakunosuke
Vực âm dương
Oda Sakunosuke
Nơi giao thoa của âm giới và nhân giới
Oda Sakunosuke
Bất định ai đến đây đều phải sống trong một không gian do ý niệm tạo thành trong vòng 50 năm
Oda Sakunosuke
Nếu có người có ý trí cao, thì chỉ ở đây ngắn hơn 50 năm
Dazai Osamu
Không gian bất định sao ...
Một không gian bất định nơi mình thuộc về, thế tại sao cậu lại ở cạnh Odasaku, phải chăng người trước mắt cũng chỉ là một ảo ảnh
Dazai Osamu
Anh là giả sao?
Oda Sakunosuke
Cậu thử nghĩ xem?
Odasaku nói với chất giọng nhẹ nhàng, êm ái, vẫn là giọng nói quen thuộc trong trí nhớ của cậu về một Odasaku mà cậu quý trọng
Có lẽ, cậu đã nhận ra người trước mặt là gì rồi
Dazai Osamu
Cậu không phải
Oda Sakunosuke
Làm tốt lắm
Người đó dần biến mất, Dazai ngồi thụp xuống, có lẽ, thứ quan trọng mà anh muốn gặp lại chính là Odasaku, lên không gian này mới tạo ra thứ này cho anh
Người mang mái tóc màu đỏ rượu đôi mắt màu xanh sẫm nhìn anh
Oda Sakunosuke
Đã lâu không gặp
Oda Sakunosuke
Sao cậu đến được không gian của tôi vậy?
Oda Sakunosuke
Là tôi? Sao thế?
Oda Sakunosuke
Mà cậu lạc đến đây kiểu gì?
Dazai lao lại ôm Odasaku, Odasaku theo bản năng đỡ lấy anh
Oda Sakunosuke
Dazai, cậu sao vậy?
Dazai Osamu
Odasaku! Tôi muốn kể rất nhiều chuyện với anh đấy
Anh đã nói rất nhiều, moik chuyện anh có thể nhớ đều kể cho Odasaku nghe, anh chỉ mong nhận được một lời nói nào đó của Odasaku sau mọi chyện
Odasaku vươn tay ra xoa đầu anh, khẽ nói
Oda Sakunosuke
Dazai, cậu vất vả rồi
Đúng, anh vất vả rồi, nhưng vì điều Odasaku muốn anh không nghĩ là quá vất vả
Vì một người sẵn sàng làm mọi thứ, hỏi có đáng hay không
Câu trả lời của anh là đáng, anh thấy rất đáng, vì Odasaku, anh có thể làm tất cả, kể cả, bạo vệ một thế giới để Odasaku có thể hạnh phúc
Oda Sakunosuke
Dazai, cậu đã làm rất tốt
Oda Sakunosuke
Cũng cảm ơn cậu
Odasaku tính rút tay lại, thì Dazai liền vươn tay giữ tay Odasaku lại
Anh nhớ hơi ấm của Odasaku, có lẽ, hai chữ quý trọng là không đủ, có thể thật sự anh có lẽ, đã yêu người đó, từ lúc nào trong mỗi đêm hoài niệm mà anh không nhận ra
Oda Sakunosuke
Cậu làm sao đến đây vậy?
Dazai Osamu
Có lẽ, là được chỉ dẫn
Đây là không gian vô định, muốn thứ gì, sẽ có thứ đó, Dazai muốn gặp Odasaku, vì vậy anh đã vượt qua ảo cảnh và đến bên Odasaku
Còn Odasaku có lẽ vẫn còn nhớ Dazai, vì thế, hai người đã gặp nhau, một sự sắp đặt của duyên phận, nhưng có lẽ là không, là do họ giành lấy
Những ngày sau, Dazai và Odasaku đã sống chung trong không gian này, một cách vô cùng thoải mái, Dazai sợ Odasaku sẽ rời đi trước, lên anh luôn cố gắng để bản thân có thể đi cùng Odasaku
Dazai Osamu
Odasaku– đừng bỏ rơi tôi được chứ?
Oda Sakunosuke
Tôi không bỏ rơi cậu, mau nghỉ ngơi đi
Chính Odasaku cũng tìm cách để ở cạnh người Odasaku thương là Dazai,.mỗi người một tâm ý, nhưng đều hướng về đối phương
Đến ngày hôm đó, Dazai đã ngủ mơ, lỡ nói ra một câu
Dazai Osamu
Đừng– bỏ rơi tôi
Dazai Osamu
Tôi... Yêu anh–
Odasaku khi đến đây, luôn lo cho Dazai, lo cho người đã rơi vào bóng tối, vẫn luôn mong Dazai sống hạnh phúc, từ khi nào trong chính những nỗi lo ấy hình thành thương nhớ
Cho đến khi gặp được Dazai ở đây, Odasaku biết bản thân đã yêu Dazai mất rồi, hai người khi nhận ra, lại không giám nói, sợ mất đối phương
Nhưng họ có lẽ lo thừa rồi, hai bên, đều yêu đến chết đi sống lại, đều vì cái tình này mà hành hạ bản thân
Dazai làm tất cả vì Odasaku, Odasaku dùng mọi cách để cứu lấy người Odasaku thương
Một tình yêu đẹp, nhưng kết cục, không mấy tốt đẹp
Oda Sakunosuke
Dazai!//lay cậu dậy//
Dazai Osamu
Odasaku?//mơ màng//
Oda Sakunosuke
Cậu- yêu tôi?
Dazai Osamu
Nếu không muốn, quên nó đi, chúng ta vẫn là bạn được không!?
Dazai hoảng rồi, anh không muốn mất Odasaku vì tình cảm này của bản thân
Oda Sakunosuke
Không, Dazai
Dazai Osamu
Anh– Odasaku...
Oda Sakunosuke
Dazai, tôi... Yêu em
Dazai sững lại, không kìm được, nước mắt tuôn rơi, suốt khoảng thời gian cùng Odasaku ở đây
Đây là lần đầu anh thấy hạnh phúc như vậy!
Oda Sakunosuke
...//ôm Dazai//
Oda Sakunosuke
Sao lại không chứ, phải vui lên
Odasaku ôm lấy Dazai vỗ về như vỗ về một đứa trẻ đang buồn bã
Cả hai xác định tình cảm, đến khi tái sinh, cả hai đều tái sinh cùng lúc, nếu có duyên kiếp sau lại tương phùng
" Này! Dazai! Mau đến đây! "
Dazai Osamu
À! Tôi đến ngay
Dazai ngã nhào ra đất, người va phải anh cũng nhặt hộ anh quyển sách rơ trên đất, đối phương đưa nó cho anh rồi kéo anh dậy
Dazai Osamu
Tôi không sao!
Oda Sakunosuke
Tôi là Oda Sakunosuke học sinh năm ba, vui vì được gặp
Dazai Osamu
Em là Dazai Osamu, học sinh năm hai!
Sợi tơ đỏ ẩn hiện giữa hai người, có lẽ là duyên định sẵn, kiếp này lại thành đôi
Comments
Mẹ ma🍁
tui tưởng ảnh thể/Scowl/
2025-05-12
2
hikari :))))
ehe
bác làm FyoNiko đc ko
2025-05-12
2
Linh Văn (Ume Odasaku)
Tặng 5 hoa r nên bà làm Odazai tiếp được không? Lụy quá r mà ít ai viết cặp này lắm:333
2025-06-05
1