Ê, mày ngồi với nó thiệt hả? Không ngán à*khoác vai Bách khi ra khỏi lớp, nửa đùa nửa thật*
Bách Hân Dư(cậu)
Ngán cái con khỉ. Tao muốn yên, tụi mày có hiểu cái cảm giác mấy đứa ồn ào giả tạo cứ vo ve bên tai không*hất tay Vương Dịch ra, nhét hai tay vào túi quần. Ánh mắt cậu vô thức liếc về phía lớp học, nơi nàng vẫn ngồi, cúi đầu tỉ mỉ lau lại quyển sách cũ*
Châu Thi Vũ
Con bé đó… nhìn tội. Nhưng mà hình như không ai dám nói chuyện với nó*bước tới, gật đầu nhẹ*
Viên Nhất Kỳ
Không phải ai cũng cần được thương hại. Tao không hiểu tại sao mày lại để tâm đến một người như vậy, Bách*lạnh nhạt, khoanh tay*
Bách Hân Dư(cậu)
*chẳng nói gì, chỉ cười nhếch mép*
Trong lớp, nàng vẫn chưa ăn trưa.Nàng ngồi lặng ở bàn, bữa cơm hộp nhỏ được gói bằng khăn tay cũ. Nàng sợ xuống canteen, nơi mà chỉ cần bước tới là có hàng tá ánh mắt khinh khỉnh dõi theo
Một lon nước lăn đến chân bàn nàng. Nàng ngẩng lên…là Bách.
Bách Hân Dư(cậu)
Uống đi. Mày nhìn đói gần chết rồi kìa
Chu Di Hân(nàng)
Ơ… tớ…
Bách Hân Dư(cậu)
Không phải tao thương hại gì đâu. Tao thấy mày nhìn phát tội
Chu Di Hân(nàng)
Cảm ơn cậu…*cầm lon nước, tay run khẽ*
Bách Hân Dư(cậu)
Đừng cảm ơn. Tao không thích nợ ai, mày cũng đừng nợ tao. Nghe chưa?
Chu Di Hân(nàng)
*gật nhẹ, môi mấp máy không thành lời*
Giờ tan học, mưa bất chợt đổ xuống
Chu Di Hân(nàng)
*đứng ở hành lang, nhìn ra sân trường xám xịt. Không ai đợi nàng. Không ai để ý nàng có mang theo áo mưa hay không. Nàng rút chiếc khăn nhỏ che đầu, chuẩn bị bước ra*
Một tiếng còi xe vang lên. Chiếc ô tô đen bóng dừng ngay trước cổng trường. Kính hạ xuống…là Bách, tay chống cằm, gật đầu ra hiệu.
Bách Hân Dư(cậu)
Mày lên đi
Chu Di Hân(nàng)
Ơ… gì cơ
Bách Hân Dư(cậu)
Trời mưa. Mày định đi bộ về ướt như chuột lột à? Lên xe
Chu Di Hân(nàng)
Nhưng… nhà tớ..
Bách Hân Dư(cậu)
Địa chỉ?
Chu Di Hân(nàng)
Cuối hẻm đường số 5…
Bách Hân Dư(cậu)
Biết rồi. Lên đi
Chu Di Hân(nàng)
*bước chậm chạp lại gần. Nàng ngập ngừng, mở cửa xe, ngồi ghế bên cạnh. Mùi da mới, mùi nước hoa sang trọng bao trùm cả không gian*
Chu Di Hân(nàng)
Tớ… không làm bẩn xe của cậu chứ…
Bách Hân Dư(cậu)
Xe tao còn bẩn hơn mày nhiều. Thắt dây an toàn. Mày mà chết trong xe tao thì phiền lắm*bật nhạc nhỏ*
Chu Di Hân(nàng)
Ừm*lí nhí, tay run run cài dây an toàn*
Tiếng động cơ êm ái khởi động, xe lướt qua cơn mưa lạnh lẽo. Trong khoảnh khắc ấy, nàng nhận ra có lẽ lần đầu tiên trong đời, có người dừng lại vì mình
Comments