Ngôi Nhà Không Cửa Sổ

====
Sau khi hôn lễ kết thúc, hắn đưa cậu về nhà riêng của mình.
Ngôi biệt thự trắng trên đỉnh đồi của chủ tịch Nguyễn được canh gác nghiêm ngặt, xung quanh là rừng cây rậm rạp và cổng sắt cao gần ba mét. Khi cậu bước vào, cậu chợt cảm thấy mình như vừa bước vào một nhà giam sang trọng.
Kim Dung bước ra cúi đầu chào đón cậu, dẫn cậu lên phòng, giọng nói nhẹ nhàng.
Kim Dung
Kim Dung
Phòng của cậu ở tầng ba, cuối hành lang.
Kim Dung
Kim Dung
Chủ tịch không thích ai ở cùng tầng với anh ấy.
Đức Duy
Đức Duy
Anh ấy thường ở tầng mấy?
Cậu hỏi, bước chân chậm chạp.
Kim Dung
Kim Dung
Thư phòng ở tầng hai. Còn ngủ... Hình như là phòng riêng ở tầng một. Chưa ai từng được bước chân vào.
Cả hai trò chuyện đến lúc lên tới phòng. Mở cửa ra cậu bỗng chốc đứng yên vài giây, ngớ người ngắm nhìn căn phòng.
Phòng của cậu nhỏ hơn tưởng tượng, không có cửa sổ, chỉ có một giếng trời cao và hẹp, ánh sáng lờ mờ. Cậu đặt vali xuống, quay nhìn xung quanh, cảm giác lạnh lẹo bủa vây.
Đức Duy
Đức Duy
Có lẽ tôi nên quen với bóng tối sớm hơn...
Cậu khẽ nói với chính mình.
.
.
.
Tối hôm đó
Bữa tối được dọn lên đúng 7 giờ. Một bàn ăn dài phủ khăn trắng, nến lung linh, nhưng chỉ có hai người ngồi ở hai đầu. Hắn và cậu, khoảng cách giữa họ xa hơn cả mét.
Cậu gắp một miếng thịt, định lên tiếng.
Đức Duy
Đức Duy
Anh có muốn thêm nước sốt..-
Quang Anh
Quang Anh
Im lặng khi ăn!
Hắn cắt lời, mắt không rời khỏi chiếc laptop.
Không khí đông cứng. Cậu mím chặt môi, cúi đầu.
___
Sau một lúc hắn cũng dùng bữa xong. Hắn đứng dậy nói với cậu nhưng lại không quay đầu.
Quang Anh
Quang Anh
Luật trong nhà có 3 điều!
Quang Anh
Quang Anh
1. Không vào phòng tôi.
Quang Anh
Quang Anh
2. Không được phép để truyền thông biết thân phận.
Quang Anh
Quang Anh
3. Không xen vào đời sống cá nhân của tôi.
Quang Anh
Quang Anh
Hiểu chứ?!
Đức Duy
Đức Duy
Hiểu!
Giọng cậu nhỏ như muỗi.
___
Sáng hôm sau.
Tại một quán cà phê ở trung tâm thành phố.
Kiều đập mạnh tay xuống bàn.
Pháp Kiều
Pháp Kiều
Chết tiệt! Mày ở nhà đó mà như bị quản thúc hả?
Dương ngồi đối diện, khẽ thở dài.
Đăng Dương
Đăng Dương
Quang Anh có lý do của cậu ta. Không ai tự dưng lại trở thành cục băng di động cả!.
Cậu cười gượng, tay siết chặt cốc cacao nóng trong tay.
Đức Duy
Đức Duy
Không sao mà, tao chỉ sống với anh ta có 2 năm thôi, rồi tao sẽ rời khỏi anh ta mà.
Pháp Kiều
Pháp Kiều
Còn anh mày thì sao?
Kiều nhíu mày.
Đức Duy
Đức Duy
Anh Thành nói... Đây là cách duy nhất để cứu ba tao khỏi đi tù. Tao không trách anh ấy.
Thành An lúc này cũng vừa tới, nghe được câu trả lời của cậu, An bước vào dựa vai vào tường, khoanh tay.
Thành An
Thành An
Mày không trách nhưng tao thì trách.
Thành An
Thành An
Trách vì mày cam chịu quá dễ dàng, Duy à.
Cậu ngẩng đầu lên nhìn An.
Thành An
Thành An
Mày xứng đáng có một cuộc sống khác.
An nói, ánh mắt nhìn xoáy sâu như muốn thấu tâm can.
Thành An
Thành An
Nếu Quang Anh không nhìn ra điều đó, tao sẽ cho mày thấy.
___
Sau buổi trò chuyện đó thì trời cũng chập tối.
Buổi tối ở thư phòng.
Hắn đứng một mình trước khung hình cũ. Trong ảnh là một cô gái trẻ với nụ cười rạng rỡ.
Quang Anh
Quang Anh
"Linh Đan... Em bảo anh phải sống tiếp. Nhưng tại sao mỗi khi thấy người khác ở bên cạnh mình, anh lại thấy anh đang phản bội em?"
Hắn siết chặt chiếc nhẫn bạc trong tay, chiếc nhẫn đính hôn từng thuộc về người con gái đã mất.
Ánh mắt hắn hướng về phía camera an ninh trong nhà, nơi hiện lên hình ảnh của Duy đang ngồi trên giường, ôm gối.
Quang Anh
Quang Anh
Đừng ở lại lâu quá, nếu không muốn rơi vào cái vực mà em từng để lại...
___

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play