Cậu Là Ngoại Lệ Trong Định Luật Của Tôi
chương 1:Lần đầu tiên cậu cười với tôi
> Giọng kể: Trịnh Hạo Dương
Trịnh Hạo Dương
Tôi không giỏi diễn tả cảm xúc. Cũng không giỏi bộc lộ.
Người ta bảo tôi có vấn đề. Bác sĩ gọi đó là “rối loạn phổ tự kỷ”.
Tôi chỉ biết… tôi không thích ai chạm vào mình. Không thích tiếng ồn. Không thích ánh nhìn của người khác.
Trịnh Hạo Dương
Nhưng có một người, tôi chưa từng ghét.
Trịnh Hạo Dương
Nguyễn Minh Quân.
Nguyễn Minh Quân
“Ê ê, Hạo Dương, mày có nghe giảng không?”
Tôi ngẩng đầu. Cậu ấy quay xuống, cười toe toét, mắt cong lên thành hình bán nguyệt.
Nguyễn Minh Quân
“Cô vừa nãy nói gì thế? Tao ngủ gật mất tiêu.”
Tôi đưa tay đẩy nhẹ hộp bánh đến gần cậu.
Trịnh Hạo Dương
“Cô nói cậu nên ăn bánh để tỉnh.”
Nguyễn Minh Quân
“Trời má! Mày đọc được ý cô giáo á?”
Cậu ấy cười khì, rồi bóc bánh ra ăn ngon lành.
Tôi nhìn gò má cậu phồng lên, miệng nhai như sóc, vụn bánh dính trên mép.
tôi… Người có chút gì đó nóng nóng . Như hồi tám năm trước.
Trịnh Hạo Dương
Gia đình tôi mới chuyển về đây.
Mẹ nói nơi mới sẽ yên tĩnh hơn, sẽ tốt cho tôi.
Tôi chẳng thấy khác gì. Vẫn tiếng người nói quá to. Vẫn ánh sáng chói chang. Vẫn những khuôn mặt khó đoán.
Tôi thu mình trong một góc nhà, ôm gối, mắt lạc lõng nhìn ra ngoài cửa sổ.
Trịnh Hạo Dương
Cho đến khi…
Trịnh Hạo Dương
Một cái đầu thò ra từ phía hàng rào.
Một thằng nhóc nhỏ con, mặt nhọ nhem, tóc tai bù xù, nhưng nụ cười thì sáng như nắng mùa hè.
Nguyễn Minh Quân
“Có người mới chuyển tới nè!” – Nó hét lên với ai đó phía sau.
Trịnh Hạo Dương
Rồi nó nhìn thẳng vào nhà tôi. Nhìn thấy tôi.
Trịnh Hạo Dương
Cha mẹ tôi thấy thế thì hoảng, vội mở cửa.
Mẹ HD
“Con ơi, con tên gì? Vào nhà chơi nha!”
Thằng bé chạy vô, cười toe:
Nguyễn Minh Quân
“Dạ con tên Minh Quân! Con bên nhà số 8! Chào chú dì!”
Trịnh Hạo Dương
Tôi chỉ nhìn. Không phản ứng. Mắt tôi nhìn cậu.
Trịnh Hạo Dương
Cậu… lại gần. Ngồi xuống trước mặt tôi.
Nguyễn Minh Quân
“Chào mày, tao tên Minh Quân. Mày tên gì? Mày mới chuyển tới hở?”
Cậu ta hỏi liên tục, rồi chìa ra một cây kẹo mút đỏ chót.
Nguyễn Minh Quân
“Mày ăn không? Tao có hai cây, cho mày một.”
Trịnh Hạo Dương
Tôi không đưa tay. Chỉ nhìn chằm chằm.
Trịnh Hạo Dương
Cha mẹ tôi đứng bên cạnh, lo lắng tột độ.
Mẹ tôi kéo tay bố, thì thầm:
Mẹ HD
“Anh ơi… lỡ Dương làm gì thằng bé thì sao?”
Trịnh Hạo Dương
Nhưng không.
Trịnh Hạo Dương
Tôi chỉ nhìn nụ cười của cậu bé ấy.
Và… tôi cười. Nhẹ.
Trịnh Hạo Dương
Lần đầu tiên sau bao lâu, tôi mỉm cười.
Trịnh Hạo Dương
“Quân, dậy đi. Vô học rồi.”
Tôi dùng cán viết chọc nhẹ vào lưng cậu.
Cậu nhúc nhích, gối đầu lên tay, mắt nhắm tịt:
Nguyễn Minh Quân
“Năm phút nữa thôi... Mắt tao ko mở nổi…”
Tôi thở dài, lấy thêm trong cặp ra hộp bánh.
Trịnh Hạo Dương
“Hôm qua mày nói thèm bánh phô mai. Tao làm rồi nè.”
Minh Quân lập tức nhỏm dậy, mặt vẫn còn in vết nằm ngủ trên cánh tay.
Nguyễn Minh Quân
“Gì cơ? Trời đất ơi, Hạo Dương ơi, mày là thiên thần! Ê cho tao nguyên hộp luôn được không?”
Tôi đẩy hộp về phía cậu, nhìn cậu mở nắp, mắt sáng lên như con nít.
Trịnh Hạo Dương
“ Tớ làm cho cậu ăn mà. Ăn hết đi.”
Cậu vừa nhai vừa hỏi, giọng nhồm nhoàm.
Nguyễn Minh Quân
"Sao hôm nay cho 2 cái bánh luôn vậy"
Nguyễn Minh Quân
“mày hối lộ tao chi?
“Không có gì. T chỉ thích nhìn cậu ăn thôi.”
Minh Quân khựng lại một giây, rồi cười toe.
Nguyễn Minh Quân
“Ê mày nói kỳ quá nha. Nhưng mà tao cũng thích ăn bánh mày làm thiệt… Ngon vãi chưởng.”
Cậu vừa nói vừa liếm mép, nhặt vụn bánh rơi trên bàn bỏ vào miệng.
Tôi chống cằm, mắt không rời khỏi khuôn mặt dính đầy vụn bánh của cậu.
Minh Quân ăn gần hết hộp bánh thì nhìn lại mới giật mình:
Nguyễn Minh Quân
“Ủa? Mày không ăn miếng nào luôn á hả?”
Trịnh Hạo Dương
“Không đói.”
Nguyễn Minh Quân
“Ăn đi. Miếng cuối cùng, tao chia đôi.”
Tôi nhìn cậu, rồi nhìn miếng bánh.
Trịnh Hạo Dương
“Không cần.”
Nguyễn Minh Quân
“Mày mà không ăn là tao nhét vô miệng mày luôn đó.”
Cậu gằn giọng, nhưng mặt thì cười rõ ràng.
Tôi ngừng một giây, cúi xuống cắn một góc.
Miếng còn lại, cậu bỏ vô miệng ngay sau đó.
Cả hai cùng nhìn nhau. Cười không rõ lý do.
Nguyễn Minh Quân
“Ê Dương.”
Nguyễn Minh Quân
“Mai làm bánh su kem được không? Tao thèm á.”
Trịnh Hạo Dương
“Ừ. Miễn cậu đừng ngủ trong giờ.”
Nguyễn Minh Quân
“ ơ! Vậy cho tao ngủ một tiết thôi. Tiết còn lại tao tỉnh.”
Minh Quân cười, quay lên bàn ngủ tiếp.
Tôi nhìn mái đầu trước mặt mình, đưa tay vén nhẹ sợi tóc rối.
Không nói gì nữa. Chỉ là… quen thuộc. Và dễ chịu.
Comments
ʙôɴɢɢɢ ღ
ngoại lệ của ảnh đóoo
2025-05-20
2
Ngọc Trâm
tg vt truyện cuốn ghê
2025-06-13
1
❦°Hạt Dẻ°❦
ee bà, hỏi nhỏ cái, xưng tao mày hay tớ cậu vạy /Bye-Bye/
2025-05-20
0