𝟏 | em và cậu cùng hoà bình <𝟐>
Chiếc Peugeot bóng loáng lăn bánh êm ru trên con đường lát đá, rời khỏi cổng dinh thự đồ sộ. Bên trong, Minh Hiếu ngồi ở ghế lái, thỉnh thoảng liếc nhìn sang Đăng Dương đang ngồi nép mình ở ghế phụ. Đây là lần đầu tiên em được ngồi trong xe hơi, đôi mắt to tròn không giấu được vẻ ngạc nhiên và có chút rụt rè.
Trần Minh Hiếu | Hieuthuhai 𐦐
Em sao vậy?
Trần Minh Hiếu | Hieuthuhai 𐦐
Bống của cậu sợ à? Hay là đang căng thẳng?
Trần Đăng Dương | Dương Domic 𓆝
Dạ?
Trần Đăng Dương | Dương Domic 𓆝
//xoa xoa tay mình//
Trần Minh Hiếu | Hieuthuhai 𐦐
//một tay lái xe, một tay để sang an ủi em//
Trần Minh Hiếu | Hieuthuhai 𐦐
Bống ngoan đừng căng thẳng
Trần Minh Hiếu | Hieuthuhai 𐦐
Hôm nay, em phải đi chơi với cậu
Trần Minh Hiếu | Hieuthuhai 𐦐
Chơi cho đã mới được về nghe hông?
Trần Đăng Dương | Dương Domic 𓆝
Dạ…dạ em biết rồi ạ
Hôm nay, Minh Hiếu quyết định đưa Đăng Dương lên phố Catinat, con phố sầm uất và sang trọng bậc nhất Sài Gòn thời bấy giờ. Hắn muốn cho em thấy một thế giới khác, ngoài những bức tường cao và công việc quen thuộc ở nhà.
Trần Minh Hiếu | Hieuthuhai 𐦐
Đến rồi!
Trần Minh Hiếu | Hieuthuhai 𐦐
//bước xuống xe, đi vòng qua bên cạnh để mở cửa cho em nhỏ. Khi em xuống, hắn ân cần che góc trên xe, tránh bé yêu của mình bị cộc đầu//
Trần Đăng Dương | Dương Domic 𓆝
Ưm…cái…cái nhà này to quá cậu Cả ơi
Trần Đăng Dương | Dương Domic 𓆝
//ngỡ ngàng vì toà nhà lộng lẫy trước mắt//
Trần Minh Hiếu | Hieuthuhai 𐦐
Ừm, cái này gọi là khách sạn
Trần Minh Hiếu | Hieuthuhai 𐦐
Ta sẽ ở đây vào hôm nay và ngày mai
Trần Minh Hiếu | Hieuthuhai 𐦐
Đi từ sáng tời giờ, Bống của cậu có đói không?
Trần Đăng Dương | Dương Domic 𓆝
Dạ…dạ hong…
Trần Minh Hiếu | Hieuthuhai 𐦐
//đi qua cốp xe để cầm hai chiếc vali, một cái của hắn, một cái hắn chuẩn bị cho em//
Trần Đăng Dương | Dương Domic 𓆝
Ơ…ơ
Trần Đăng Dương | Dương Domic 𓆝
Cậu để đó đi, để em xách cho ạ?
Trần Minh Hiếu | Hieuthuhai 𐦐
Không, để cậu xách cho
Trần Minh Hiếu | Hieuthuhai 𐦐
Em bé như thế thì xách được cái gì?
Trần Đăng Dương | Dương Domic 𓆝
Em mười tám rồi đấy
Trần Đăng Dương | Dương Domic 𓆝
Em không phải là em bé đâu!
Trần Minh Hiếu | Hieuthuhai 𐦐
Không phải là em bé của người khác
Trần Minh Hiếu | Hieuthuhai 𐦐
Nhưng mà là em bé của cậu!
Trần Đăng Dương | Dương Domic 𓆝
//im thin thít và má đỏ ửng lên//
Trần Minh Hiếu | Hieuthuhai 𐦐
//đi vô khách sạn//
Trần Minh Hiếu | Hieuthuhai 𐦐
Bống nhanh chân lên nào!
Trần Minh Hiếu | Hieuthuhai 𐦐
Lạc ở đó thì cậu không biết người xấu nào bắt em đi đâu!
Trần Đăng Dương | Dương Domic 𓆝
Đừng trêu em màaaa
Trần Đăng Dương | Dương Domic 𓆝
//chạy tới để đi bên cạnh Minh Hiếu//
Đây là lần đầu tiên Đăng Dương được đặt chân đến con phố sầm uất và sang trọng bậc nhất Sài Gòn này. Em không giấu được vẻ ngạc nhiên và thích thú khi nhìn ngắm những cửa hàng lộng lẫy, những chiếc xe hơi bóng loáng và dòng người qua lại tấp nập. Minh Hiếu mỉm cười nhìn vẻ mặt háo hức của Đăng Dương.
Trần Đăng Dương | Dương Domic 𓆝
Oa, nơi này nhộn nhịp quá cậu ơi
Trần Đăng Dương | Dương Domic 𓆝
Ở đây nhiều xe giống xe cậu quá nè!
Trần Minh Hiếu | Hieuthuhai 𐦐
Bống thích không?
Trần Minh Hiếu | Hieuthuhai 𐦐
Bống thích thì sau này cậu sẽ đưa em đi phố Catinat chơi nữa, chịu không?
Trần Đăng Dương | Dương Domic 𓆝
Dạ…chịu, em chịu ạ!
Minh Hiếu cầm lấy tay Đăng Dương, như sợ em sẽ lạc mất mình giữa phố xá nhộn nhịp của Sài Gòn khi về đêm. Em thì háo hức, đôi mắt tò mò nhìn hết tiệm này tới tiệm kia, tất cả mọi thứ đều vô cùng lạ lẫm với một cậu nhóc như Đăng Dương.
Trần Đăng Dương | Dương Domic 𓆝
Cậu…cậu ơi…
Trần Minh Hiếu | Hieuthuhai 𐦐
Bống…anh bảo này…
Trần Minh Hiếu | Hieuthuhai 𐦐
//nhẹ nhàng nói//
Trần Đăng Dương | Dương Domic 𓆝
Dạ…?
Trần Đăng Dương | Dương Domic 𓆝
//đôi mắt to tròn hơn khi nghe Minh Hiếu xưng anh chứ không phải xưng cậu như thường khi hắn hay làm//
Trần Minh Hiếu | Hieuthuhai 𐦐
Lên phố rồi, em phải gọi anh bằng anh nghe chưa?
Trần Đăng Dương | Dương Domic 𓆝
Tại sao vậy ạ?
Trần Minh Hiếu | Hieuthuhai 𐦐
Em mà gọi anh bằng cậu ha, người ta đuổi em về đó
Trần Đăng Dương | Dương Domic 𓆝
Dạ?
Trần Đăng Dương | Dương Domic 𓆝
Thật ạ…?
Trần Đăng Dương | Dương Domic 𓆝
Vậy…Vậy em sẽ gọi cậu bằng anh nha?
Trần Minh Hiếu | Hieuthuhai 𐦐
//cười mỉm//
Trần Minh Hiếu | Hieuthuhai 𐦐
Ừm…phải gọi như vậy
Trần Đăng Dương | Dương Domic 𓆝
Vâng ạ
Trần Đăng Dương | Dương Domic 𓆝
À mà anh Hiếu ơi
Trần Minh Hiếu | Hieuthuhai 𐦐
//sướng run người//
Trần Minh Hiếu | Hieuthuhai 𐦐
Ơi? Bống gọi anh?
Trần Đăng Dương | Dương Domic 𓆝
Người ta đang ăn cái gì vậy ạ?
Trần Đăng Dương | Dương Domic 𓆝
//chỉ tay vô cây kem trên tay một người đang ăn ở tiệm kem gần đó//
Trần Minh Hiếu | Hieuthuhai 𐦐
Cái đó gọi là kem
Trần Minh Hiếu | Hieuthuhai 𐦐
Em muốn ăn kem không?
Trần Đăng Dương | Dương Domic 𓆝
Dạ…kem…kem ngon không ạ?
Trần Minh Hiếu | Hieuthuhai 𐦐
Tất nhiên là ngon rồi!
Trần Minh Hiếu | Hieuthuhai 𐦐
Kem lạnh, kem ngọt, kem ngon
Trần Minh Hiếu | Hieuthuhai 𐦐
Bống ăn thì anh sẽ mua cho em
Trần Đăng Dương | Dương Domic 𓆝
Dạ…mình đi thử đi anh Hiếu ơi!
Trần Minh Hiếu | Hieuthuhai 𐦐
//gật đầu và dắt em tới quán kem gần đó//
Nhân viên
Tiệm kem Girval xin chào quý khách ạ
Trần Minh Hiếu | Hieuthuhai 𐦐
Ừm, cho tôi một ly kem vani nhé!
Nhân viên
Dạ, của quý khách là 3 đồng bạc Đông Dương ạ!
Trần Minh Hiếu | Hieuthuhai 𐦐
Ừm, đây, khỏi phải thối nhé!
Trần Minh Hiếu | Hieuthuhai 𐦐
//đưa 5 đồng//
Nhân viên
Dạ xin cảm ơn quý khách!
Nhân viên
//đưa ly kem cho Minh Hiếu//
Nhân viên
Chúc quý khách ngon miệng ạ!
Trần Minh Hiếu | Hieuthuhai 𐦐
Đây, kem của Bống đây
Trần Đăng Dương | Dương Domic 𓆝
Oa, em cảm ơn ạaa
Trần Đăng Dương | Dương Domic 𓆝
//nhẹ cầm lấy thìa và múc một miếng//
Trần Đăng Dương | Dương Domic 𓆝
Ưm…nó vừa lạnh vừa ngọt…
Trần Đăng Dương | Dương Domic 𓆝
Ngon quá anh ơiii
Trần Minh Hiếu | Hieuthuhai 𐦐
Hửm?
Trần Minh Hiếu | Hieuthuhai 𐦐
Ngon hả?
Trần Minh Hiếu | Hieuthuhai 𐦐
Ngon thì Bống cứ ăn đi nhé
Trần Minh Hiếu | Hieuthuhai 𐦐
Nhưng mà nhớ là ăn ít thôi, ăn nhiều đau họng là anh phạt đó!
Trần Đăng Dương | Dương Domic 𓆝
Ưm…anh cũng ăn đi ạ?
Trần Minh Hiếu | Hieuthuhai 𐦐
Bống đút cho anh đi!
Trần Minh Hiếu | Hieuthuhai 𐦐
//nhìn em, tay vẫn cầm ly kem//
Trần Đăng Dương | Dương Domic 𓆝
//bĩu môi xong vẫn đút kem cho Minh Hiếu//
Trần Đăng Dương | Dương Domic 𓆝
Nó ngon hong cậu?
Trần Minh Hiếu | Hieuthuhai 𐦐
Ngon
Trần Đăng Dương | Dương Domic 𓆝
Em bảo mà
Trần Đăng Dương | Dương Domic 𓆝
Ngon lắm ý
Trần Đăng Dương | Dương Domic 𓆝
Mai cậu lại mua cho em nha?
Trần Minh Hiếu | Hieuthuhai 𐦐
Rồi
Trần Minh Hiếu | Hieuthuhai 𐦐
Mai sẽ lại mua cho em
Trần Minh Hiếu | Hieuthuhai 𐦐
Ơ khoan, Bống nói gì cơ?
Trần Đăng Dương | Dương Domic 𓆝
Dạ?
Trần Đăng Dương | Dương Domic 𓆝
//load lại những gì mình đã nói//
Trần Đăng Dương | Dương Domic 𓆝
Em quên mất
Trần Đăng Dương | Dương Domic 𓆝
Hì hì
Trần Đăng Dương | Dương Domic 𓆝
Mình đi tiếp nha anh?
Trần Minh Hiếu | Hieuthuhai 𐦐
//gật đầu//
Minh Hiếu lại nắm lấy tay Đăng Dương, tiếp tục cuộc dạo chơi của họ trên con phố Catinat lộng lẫy của Sài thành
Trần Minh Hiếu | Hieuthuhai 𐦐
Bống của anh muốn mua cái máy ảnh đó hả?
Trần Minh Hiếu | Hieuthuhai 𐦐
//nhìn em đang ngắm chiếc máy ảnh xanh xanh trong cửa tiệm digital//
Trần Đăng Dương | Dương Domic 𓆝
Ưm…Bống thấy nó đẹp lắm ạ!
Trần Đăng Dương | Dương Domic 𓆝
Cậu…cậu hỏi vậy để làm gì ạ?
Trần Đăng Dương | Dương Domic 𓆝
//nhìn hắn xong lại nhìn cái máy ảnh đó//
Trần Minh Hiếu | Hieuthuhai 𐦐
//mỉm cười rồi kéo tay em vào tiệm//
Trần Đăng Dương | Dương Domic 𓆝
Ơ?
Trần Minh Hiếu | Hieuthuhai 𐦐
Ngoan
Trần Minh Hiếu | Hieuthuhai 𐦐
Anh mua cho em, em chịu hông?
Trần Đăng Dương | Dương Domic 𓆝
Thôi…
Trần Đăng Dương | Dương Domic 𓆝
Tốn tiền anh Hiếu lắm!
Trần Minh Hiếu | Hieuthuhai 𐦐
Không tốn
Trần Minh Hiếu | Hieuthuhai 𐦐
Anh mua cho Bống cả cái toà khách sạn kia còn được cơ mà?
Trần Minh Hiếu | Hieuthuhai 𐦐
Nói cho tới cái máy ảnh hả em ơi?
Trần Đăng Dương | Dương Domic 𓆝
//gật gật đầu//
Nhân viên
Chào quý khách, quý khách muốn mua gì ạ?
Trần Minh Hiếu | Hieuthuhai 𐦐
Ờ…Lấy cho tôi cái máy ảnh xanh xanh kia đi
Nhân viên
//lấy để lên bàn//
Nhân viên
Đây là chiếc máy ảnh màu này hãng được nhập khẩu từ Pháp cuối cùng mà tiệm của chúng tôi có
Trần Minh Hiếu | Hieuthuhai 𐦐
Bao nhiêu?
Nhân viên
Thưa anh là 3.000 đồng bạc Đông Dương
Nhân viên
Nó sẽ có bảo hành và cách sử dụng. Anh có cần cung cấp gì thêm kh-
Trần Minh Hiếu | Hieuthuhai 𐦐
//đưa tiền//
Trần Minh Hiếu | Hieuthuhai 𐦐
Của Bống đây, em cứ cầm giữ đi
Trần Minh Hiếu | Hieuthuhai 𐦐
Coi như anh tặng em vì đã đi chơi với anh
Trần Đăng Dương | Dương Domic 𓆝
Anh tặng em thật ạ?
Trần Minh Hiếu | Hieuthuhai 𐦐
Ngốc, vô đây mua rồi
Trần Minh Hiếu | Hieuthuhai 𐦐
Không tặng em thì tặng ai?
Trần Đăng Dương | Dương Domic 𓆝
//bĩu môi cầm lấy máy ảnh mà Minh Hiếu tặng mình//
Trần Đăng Dương | Dương Domic 𓆝
Em cảm ơn, tặng anh Minh Hiếu hàng ngàn cái hôn //chu môi//
Trần Minh Hiếu | Hieuthuhai 𐦐
//mỉm cười, hôn chốc cái lên môi em//
Trần Đăng Dương | Dương Domic 𓆝
Hứ, cái đồ đáng ghét!
Trần Đăng Dương | Dương Domic 𓆝
Anh ơi
Trần Đăng Dương | Dương Domic 𓆝
Chụp cái nó ra luôn ảnh rồi nèee
Trần Đăng Dương | Dương Domic 𓆝
Anh Hiếu thấy em chụp có đẹp không ạ?
Trần Minh Hiếu | Hieuthuhai 𐦐
Dương chụp thì phải đẹp chứ?
Trần Minh Hiếu | Hieuthuhai 𐦐
Bạn nhỏ, anh đưa em đi quanh Sài thành, ta cùng chụp nhiều bức ảnh nhé?
Trần Đăng Dương | Dương Domic 𓆝
Dạaaaa
Và cứ thế, Minh Hiếu đưa Đăng Dương đến những địa danh nổi tiếng Sài Gòn, nhờ người chụp ảnh kỷ niệm. Từ Nhà hát Lớn tráng lệ đến Bưu điện cổ kính và Chợ Bến Thành náo nhiệt, mỗi bức ảnh ghi lại khoảnh khắc tươi đẹp trong buổi dạo chơi đầu tiên của họ, đánh dấu sự gắn bó ngày càng sâu sắc.
Trần Minh Hiếu | Hieuthuhai 𐦐
Hôm nay, Đăng Dương của cậu đi chơi có vui không?
Trần Đăng Dương | Dương Domic 𓆝
Dạ có ạ!
Trần Đăng Dương | Dương Domic 𓆝
Đi chơi với cậu phải vui ơi là vui chứ?
Trần Đăng Dương | Dương Domic 𓆝
Em thương cậu lắm cậu ơi!
Trần Minh Hiếu | Hieuthuhai 𐦐
Bé ngoan
Trần Minh Hiếu | Hieuthuhai 𐦐
Cậu cũng thương em nhiều lắm!
Trần Minh Hiếu | Hieuthuhai 𐦐
Bống ơi, đến giờ ngủ rồi, em còn ngồi đó làm gì vậy em ơi?
Trần Minh Hiếu | Hieuthuhai 𐦐
//dọn giường//
Trần Đăng Dương | Dương Domic 𓆝
Cậu…cậu chờ em xíu, em muốn xem ảnh chụp em với cậu trên phố Catinat thôi à
Trần Minh Hiếu | Hieuthuhai 𐦐
Em ngoan, mai cậu sẽ cho em xem hoài luôn
Trần Minh Hiếu | Hieuthuhai 𐦐
Giờ cũng khuya rồi, em mà không qua đây là cậu phạt em đó!
Trần Đăng Dương | Dương Domic 𓆝
Vâng! //mếu nhưng vẫn phải qua chỗ Minh Hiếu//
Trần Đăng Dương | Dương Domic 𓆝
Ơ?
Trần Đăng Dương | Dương Domic 𓆝
Em tưởng phòng này hai giường mà ạ?
Trần Đăng Dương | Dương Domic 𓆝
//thắc mắc//
Trần Minh Hiếu | Hieuthuhai 𐦐
À, cậu ghép giường lại rồi
Trần Minh Hiếu | Hieuthuhai 𐦐
Giường đơn thì đêm nay em lăn xuống đất thì cậu không nỡ
Trần Đăng Dương | Dương Domic 𓆝
Ưm…nhưng mà em quen ngủ đất rồi
Trần Đăng Dương | Dương Domic 𓆝
Hay cậu ngủ giường đi
Trần Đăng Dương | Dương Domic 𓆝
Em ngủ dưới đất cho ạ?
Trần Minh Hiếu | Hieuthuhai 𐦐
Ngoan, ngủ dưới đất lạnh lắm
Trần Minh Hiếu | Hieuthuhai 𐦐
Cậu không muốn em lạnh
Trần Minh Hiếu | Hieuthuhai 𐦐
Bống ngoan lên đây nằm với cậu
Trần Đăng Dương | Dương Domic 𓆝
Nhưng mà…
Trần Minh Hiếu | Hieuthuhai 𐦐
Không có nhưng nhị gì hết
Trần Minh Hiếu | Hieuthuhai 𐦐
Hầu phải nghe theo lời chủ mà nhỉ?
Trần Đăng Dương | Dương Domic 𓆝
//nghe có lý cuối cùng cùng nằm cạnh Minh Hiếu//
Trần Minh Hiếu | Hieuthuhai 𐦐
Bống ngoan
Trần Minh Hiếu | Hieuthuhai 𐦐
Mai cậu lại đưa em đi ăn kem, đi thử mấy đồ mới nữa nghen?
Trần Đăng Dương | Dương Domic 𓆝
Thật không đa?
Trần Đăng Dương | Dương Domic 𓆝
Em chỉ sợ cậu lừa em thôi à
Trần Minh Hiếu | Hieuthuhai 𐦐
Bống ngoan thì cái gì cũng có!
Trần Minh Hiếu | Hieuthuhai 𐦐
Giờ thì nhắm mắt ngủ ngoan nha bé?
Trần Đăng Dương | Dương Domic 𓆝
Dạ cậu!
Không đến 10 phút sau, Đăng Dương đã thiếp đi, có lẽ là vì từ sáng tới giờ, em háo hức không màn đến ngủ mà chỉ quan tâm tới việc đi chơi với cậu Cả của ẻm
Trần Minh Hiếu | Hieuthuhai 𐦐
//mỉm cười và ôm em vào lòng//
Trần Minh Hiếu | Hieuthuhai 𐦐
Người thương của anh ngủ ngon nhé!
Trần Minh Hiếu | Hieuthuhai 𐦐
Anh yêu người thương của anh nhiều…
Sau đó, Minh Hiếu cũng dần thiếp đi nhưng tay vẫn ôm lấy cục tròn trắng xinh xắn kia trong lòng.
Rồi đến một ngày trời trong xanh, những đám mây trắng lững lờ trôi trên bầu trời cao vời vợi, Minh Hiếu rủ Đăng Dương cùng đi dạo. Hắn không nói rõ là đi đâu, chỉ bảo muốn cùng em tận hưởng một ngày đẹp trời. Họ cùng nhau tản bộ qua những con phố rợp bóng cây, tiếng chim hót líu lo như một bản nhạc du dương. Đăng Dương có vẻ thư thái, thỉnh thoảng lại ngước nhìn những hàng cây cổ thụ hay những gánh hoa tươi rực rỡ.
Minh Hiếu lặng lẽ đi bên cạnh, ánh mắt không rời khỏi dáng hình thanh mảnh của Đăng Dương. Hắn cảm nhận được sự bình yên lạ thường khi ở bên em, một cảm giác mà những cuộc vui ồn ào trước đây không bao giờ mang lại.
Trần Minh Hiếu | Hieuthuhai 𐦐
Đăng Dương…
Trần Đăng Dương | Dương Domic 𓆝
Dạ?
Trần Đăng Dương | Dương Domic 𓆝
Cậu gọi em?
Trần Minh Hiếu | Hieuthuhai 𐦐
Cậu thương em
Trần Minh Hiếu | Hieuthuhai 𐦐
Cậu yêu em
Trần Minh Hiếu | Hieuthuhai 𐦐
Trần Đăng Dương
Trần Minh Hiếu | Hieuthuhai 𐦐
Em đồng ý làm người thương của cậu nghen em?
Trần Đăng Dương | Dương Domic 𓆝
//đỏ má//
Lời tỏ tình bất ngờ giữa khung cảnh nên thơ khiến không gian xung quanh như ngừng lại. Đăng Dương sững sờ, đôi mắt mở to nhìn Minh Hiếu, trong đó có sự ngạc nhiên, bối rối và cả một chút... hoang mang. Gió nhẹ khẽ lay động những tán lá, nhưng trái tim cả hai người đang rung lên những nhịp đập mạnh mẽ.
Trần Đăng Dương | Dương Domic 𓆝
Em…em…
Trần Minh Hiếu | Hieuthuhai 𐦐
Em không phải trả lời cậu ngay đâu
Trần Minh Hiếu | Hieuthuhai 𐦐
Cậu cũng chỉ muốn nói lên lòng mình thôi
Trần Minh Hiếu | Hieuthuhai 𐦐
Cậu không muốn ép buộc em
Trần Đăng Dương | Dương Domic 𓆝
Ưm…em không biết nữa
Trần Minh Hiếu | Hieuthuhai 𐦐
Cậu không làm khó em…
Trần Đăng Dương | Dương Domic 𓆝
Em cũng thương cậu nhiều lắm!
Trần Minh Hiếu | Hieuthuhai 𐦐
Ừm…cậu biết mà
Minh Hiếu biết, bạn nhỏ Đăng Dương nhà hắn vẫn còn nhỏ xíu, có lẽ vì vậy nên em vẫn chưa biết tình yêu là như thế nào. Dù vậy nhưng hắn vẫn nguyện chờ em, chờ em đến khi nào nhận ra lòng mình, nhận ra em yêu ai, em mến ai và em thương ai…
Trong căn phòng khách nguy nga, ánh đèn dầu leo lét không đủ xua tan bầu không khí căng thẳng. Ông Hội đồng Trần mặt đỏ bừng, giọng gầm gừ.
Ông Hội Đồng
Minh Hiếu! Con nói lại xem, con muốn cái gì? Bỏ lại cơ nghiệp Trần gia, bỏ lại tất cả để đi... đi cái thứ cách mạng nguy hiểm đó, thay cho một thằng hầu?
Bà Hội đồng Trần ngồi bên cạnh, tay nắm chặt vạt áo, đôi mắt đỏ hoe
Bà Hội Đồng
Hiếu ơi con, con có biết con đang nói gì không? Cái mạng của con quý giá biết bao nhiêu! Con mà xảy ra chuyện gì, cha mẹ còn sống làm sao?
Trần Minh Hiếu | Hieuthuhai 𐦐
Ba, Má, con biết lời con nói nghe có vẻ điên rồ. Nhưng xin cha má hãy hiểu cho lòng con.
Trần Minh Hiếu | Hieuthuhai 𐦐
Con không nỡ để người thương của con đi được, em ấy quá trẻ, quá vô lo vô nghĩ, sao mà có thể chịu đựng được nơi chiến trường gian nan đây?
Trần Minh Hiếu | Hieuthuhai 𐦐
Ba má ơi, con đi, Đăng Dương, em Hai, em Út sẽ vẫn ở đây với ba má mà
Ông Hội đồng thở hắt ra, chống tay xuống bàn
Ông Hội Đồng
Nhưng Hiếu, con là trụ cột của gia đình! Bao nhiêu người đang trông chờ vào con. Cái thằng hầu đó... nó là phận số rồi!
Trần Minh Hiếu | Hieuthuhai 𐦐
Không, ba ơi!
Minh Hiếu vội vàng nói, giọng khẩn thiết.
Trần Minh Hiếu | Hieuthuhai 𐦐
Phận số là do con người tạo ra. Con khỏe mạnh, con có sức lực, con có thể học hỏi. Con tin con có thể đóng góp cho đất nước, cho dân tộc. Còn Đăng Dương... em ấy cần được sống một cuộc đời bình yên.
Bà Hội Đồng
Nhưng mà con ơi... chiến tranh tàn khốc lắm. Bom đạn chẳng chừa một ai. Má sợ... Má sợ mất con...
Minh Hiếu nhìn Má, giọng dịu dàng nhưng không kém phần quyết tâm
Trần Minh Hiếu | Hieuthuhai 𐦐
Má ơi, con hiểu nỗi lo của Má. Nhưng con tin vào lựa chọn của mình. Con sẽ cẩn thận, con sẽ cố gắng hết sức để bảo toàn tính mạng. Con đi không chỉ vì Đăng Dương mà còn vì lương tâm con không cho phép con đứng nhìn người vô tội phải chịu khổ, nhất là người con thương.
Ông Hội đồng im lặng một hồi lâu, nhìn sâu vào mắt con trai. Ông thấy trong ánh mắt ấy không chỉ có sự bồng bột của tuổi trẻ mà còn cả một tấm lòng nhân hậu và một sự kiên định lạ thường. Bà Hội đồng vẫn khóc, nhưng tiếng nấc đã nhỏ hơn.
Ông Hội Đồng
Hiếu... con đã suy nghĩ kỹ chưa?
Trần Minh Hiếu | Hieuthuhai 𐦐
Dạ, con đã suy nghĩ rất kỹ rồi, thưa ba!
Không gian lại chìm vào im lặng. Bà Hội đồng lau nước mắt, nhìn con trai với ánh mắt vừa thương xót vừa bất lực. Ông Hội đồng đứng dậy, đi đến bên cửa sổ, nhìn ra khu vườn tĩnh lặng.
Ông Hội Đồng
Con... con thật là một thằng cứng đầu. Nhưng... ta hiểu tấm lòng của con. Thôi được. Nếu con đã quyết tâm như vậy... ta không cản con nữa.
Bà Hội đồng sững sờ, rồi vội vàng nắm lấy tay chồng
Bà Hội Đồng
Ông nói thật sao?
Ông Hội Đồng
Thằng bé nói có lý. Nó là con trai ta, dòng máu Trần gia chảy trong người nó. Nếu nó đã chọn con đường đó, ta phải tin nó.
Ông Hội Đồng
Nhưng con phải hứa với ba mẹ. Con phải sống sót trở về. Con mà có mệnh hệ gì, ba và má con cũng không sống nổi.
Minh Hiếu rưng rưng nước mắt, vội vàng dập đầu
Trần Minh Hiếu | Hieuthuhai 𐦐
Con xin hứa! Con nhất định sẽ trở về!
Bà Hội đồng ôm chầm lấy con trai, vừa khóc vừa nói
Bà Hội Đồng
Con của Má... con phải giữ gìn cẩn thận...
Đăng Dương đứng nép mình ở cửa, nghe được toàn bộ cuộc trò chuyện, nước mắt cũng lặng lẽ rơi. Em không ngờ, cậu Cả lại có thể vì mình mà đưa ra một quyết định lớn lao như vậy. Trong lòng em trào dâng một cảm xúc phức tạp, vừa biết ơn, vừa lo lắng, vừa có một niềm xúc động khó tả.
Trần Đăng Dương | Dương Domic 𓆝
*Cậu ơi…em sẽ ở đây chờ cậu*
Trần Đăng Dương | Dương Domic 𓆝
*Mình ơi…em thương mình…*
Dù biết ‘mình’ là dành cho những người yêu nhau đã cưới nhưng có lẽ là vì em khờ khạo, em muốn Minh Hiếu của em đi và sẽ quay lại an toàn, và rồi em và Minh Hiếu của em sẽ được bên nhau. Chỉ cần thế, Đăng Dương em cũng vui lòng rồi…
Comments
vợ quanganhhh
này mà k trở về xem😭😭😭
2025-05-28
1
KLam SUNDAYs
Anh tuôn ra như v sao nhỏ kịp load☺
2025-06-11
1
immzyu.
k trở về một cái ha.. khóc liền á 😭😭
2025-06-06
1