𝟏 | em và cậu cùng hoà bình <𝟑>
Trần Đăng Dương | Dương Domic 𓆝
Cậu…Cậu ơi
Trần Minh Hiếu | Hieuthuhai 𐦐
Bạn nhỏ sao vậy?
Trần Minh Hiếu | Hieuthuhai 𐦐
//soạn đồ chuẩn bị đi cách mạng//
Trần Minh Hiếu | Hieuthuhai 𐦐
Cậu đi, cậu sẽ về
Trần Minh Hiếu | Hieuthuhai 𐦐
Cậu hứa sẽ không để em chờ lâu
Trần Đăng Dương | Dương Domic 𓆝
Nhưng…nhưng mà
Trần Đăng Dương | Dương Domic 𓆝
Hay cậu ở nhà đi
Trần Đăng Dương | Dương Domic 𓆝
Em đi được mà
Trần Đăng Dương | Dương Domic 𓆝
//mếu máo dụi đầu vào hõm cổ của anh, em không nỡ để cậu đi, trong lòng chợt trào dâng một cảm xúc khó tả//
Trần Đăng Dương | Dương Domic 𓆝
Ông lớn, bà lớn cần cậu hơn
Trần Đăng Dương | Dương Domic 𓆝
Em cũng chỉ là một thằng nhóc mồ côi ba mẹ
Trần Đăng Dương | Dương Domic 𓆝
Em đi…em hi sinh thì sẽ không ai đau, sẽ không ai buồn đâu cậu ơi
Minh Hiếu khựng lại ngay cửa, nghe tiếng nghẹn ngào và cảm nhận hơi ấm quen thuộc nơi hõm cổ. Hắn quay người lại, ôm chặt lấy Đăng Dương vào lòng. Cảm xúc trong lòng hắn cũng rối bời chẳng kém. Hắn thương em, lo lắng cho em, nhưng trách nhiệm với đất nước lại nặng trĩu trên vai.
Trần Minh Hiếu | Hieuthuhai 𐦐
//cười phì và xoa xoa lưng em//
Trần Minh Hiếu | Hieuthuhai 𐦐
Bống yêu của cậu ngốc lắm!
Trần Minh Hiếu | Hieuthuhai 𐦐
Sao em lại nói như vậy? Em nghĩ cậu không đau lòng sao khi em gặp chuyện không hay? Em là người cậu yêu thương nhất trên đời này.
Hắn siết chặt vòng tay, như muốn giữ Đăng Dương mãi mãi bên mình.
Trần Minh Hiếu | Hieuthuhai 𐦐
Em đi... em hi sinh... em nghĩ sẽ không ai buồn? Vậy cậu là gì hả em ơi? Mất đi em, cả thế giới của cậu sẽ sụp đổ.
Minh Hiếu đặt tay lên má Đăng Dương, khẽ vuốt ve. Ánh mắt hắn dịu dàng nhưng ẩn chứa sự kiên quyết.
Trần Minh Hiếu | Hieuthuhai 𐦐
Cậu hiểu em không muốn cậu đi cách mạng phục vụ đất nước cho em. Nhưng Dương à, em lăn lội ở chiến trường xa, lòng cậu cũng đau, cũng nhói lắm em à…
Trần Minh Hiếu | Hieuthuhai 𐦐
Bằng chi là cậu đi thay em, cậu sẽ cầm súng bảo vệ đất nước, bảo vệ quê hương và bảo vệ em, bảo vệ cả ba má cậu. Việc của em là ở lại, giữ gìn hậu phương vững chắc, thay cậu chăm sóc ba má, và chờ ngày cậu trở về.
Trần Đăng Dương | Dương Domic 𓆝
Nhưng…
Đăng Dương vẫn cố chấp, nước mắt lã chã rơi xuống gò má.
Trần Đăng Dương | Dương Domic 𓆝
Em sợ... em sợ sẽ không còn ngày đó nữa.
Trần Đăng Dương | Dương Domic 𓆝
Em không muốn cậu hi sinh…
Trần Đăng Dương | Dương Domic 𓆝
Em biết em thật ích kỷ nhưng mà thiệt lòng em sẽ ghen với đất nước, ghen với cách mạng vò đã đem cậu đi…
Trần Đăng Dương | Dương Domic 𓆝
Em muốn cậu bên em, sẽ mãi cạnh em
Minh Hiếu cúi xuống, hôn nhẹ lên vầng trán ướt át của Đăng Dương.
Trần Minh Hiếu | Hieuthuhai 𐦐
Dấu yêu của cậu ơi
Trần Minh Hiếu | Hieuthuhai 𐦐
Sẽ có ngày cậu về. Cậu hứa với em. Cậu sẽ trở về. Thiệt đó!
Trần Minh Hiếu | Hieuthuhai 𐦐
Và rồi, cậu sẽ ở bên em, ở cạnh em và là của riêng mình em. Em tin cậu nha em ơi?
Đăng Dương nhìn sâu vào mắt Minh Hiếu, cố gắng tìm kiếm sự trấn an. Cuối cùng, em khẽ gật đầu, một giọt nước mắt nữa lăn dài.
Trần Đăng Dương | Dương Domic 𓆝
Cậu hứa nha cậu…
Trần Đăng Dương | Dương Domic 𓆝
Cậu hứa là không được thất hứa nha cậu?
Trần Minh Hiếu | Hieuthuhai 𐦐
Cậu hứa với em
Trần Minh Hiếu | Hieuthuhai 𐦐
Cậu hứa với bạn nhỏ của cậu, với Bống yêu của cậu và dấu yêu của cậu
Minh Hiếu thở phào nhẹ nhõm. Hắn biết, trong lòng Đăng Dương vẫn còn lo lắng, nhưng ít nhất em đã chấp nhận. Hắn ôm Đăng Dương thêm một lát nữa, rồi nhẹ nhàng buông ra.
Trần Minh Hiếu | Hieuthuhai 𐦐
Cậu phải đi rồi
Trần Minh Hiếu | Hieuthuhai 𐦐
Bé ngoan ở nhà thay cậu lo toan mọi thứ nhé?
Trần Đăng Dương | Dương Domic 𓆝
Em…em đưa cậu đi nha cậu?
Trần Đăng Dương | Dương Domic 𓆝
//nắm lấy tay hắn, không rời nửa bước//
Trần Minh Hiếu | Hieuthuhai 𐦐
Em từ khi nào lại cứng đầu vậy nhỉ?
Trần Minh Hiếu | Hieuthuhai 𐦐
//cười//
Trần Đăng Dương | Dương Domic 𓆝
Em…em muốn đưa cậu…em muốn tiễn cậu đi thôi mà…
Trần Đăng Dương | Dương Domic 𓆝
//bĩu môi//
Trần Minh Hiếu | Hieuthuhai 𐦐
Rồi, em giúp ba má tiễn cậu đi ha?
Trần Đăng Dương | Dương Domic 𓆝
//gật đầu//
Trần Đăng Dương | Dương Domic 𓆝
Cậu đi nhớ về với em nha cậu?
Trần Minh Hiếu | Hieuthuhai 𐦐
Ừm, cậu hứa với em mà
Trần Minh Hiếu | Hieuthuhai 𐦐
//thơm lên má em//
Trần Đăng Dương | Dương Domic 𓆝
//rưng rưng//
Trần Đăng Dương | Dương Domic 𓆝
Cậu…cậu nhớ nha…
Trần Minh Hiếu | Hieuthuhai 𐦐
Cậu nhớ rồi
Trần Minh Hiếu | Hieuthuhai 𐦐
Cậu đi, cậu sẽ đem hoà bình về cho em, về cho đất nước
Trần Minh Hiếu | Hieuthuhai 𐦐
Em có chịu chờ cậu không?
Trần Đăng Dương | Dương Domic 𓆝
Có…dương sẽ chờ cậu
Trần Đăng Dương | Dương Domic 𓆝
Chờ ngày cậu trở về
Trần Đăng Dương | Dương Domic 𓆝
//hôn lên môi hắn//
Minh Hiếu bất ngờ, Đăng Dương từ trước tới nay chưa bao giờ có ý định chủ động đến vậy. Phải chăng em đã thương hắn, đã yêu hắn rồi?
Trần Minh Hiếu | Hieuthuhai 𐦐
Cậu đi nghen em?
Trần Đăng Dương | Dương Domic 𓆝
Dạ…
Hắn quay người bước nhanh ra cửa, không dám ngoái đầu lại. Hắn sợ nếu nhìn thấy đôi mắt đẫm lệ của Đăng Dương thêm một lần nữa, hắn sẽ không đủ can đảm để rời đi.
Đằng sau lưng, tiếng nấc nghẹn ngào của Đăng Dương vẫn vang vọng, xé nát trái tim người chiến sĩ. Nhưng Minh Hiếu biết, hắn phải mạnh mẽ. Vì đất nước, vì ba mẹ hắn và vì người hắn yêu thương nhất.
Năm 1972, chiến trường khốc liệt. Cậu Cả Minh Hiếu mình đầy bụi đất, khẩu súng trường nóng ran trên tay. Đêm nay trăng rừng vằng vặc, soi rõ những gương mặt đồng đội sạm đen vì sương gió và khói bom. Nhưng trong ánh trăng ấy, hình ảnh một người con trai với đôi mắt buồn rười rượi lại hiện về trong tâm trí anh rõ mồn một. Đăng Dương.
Đã bao nhiêu đêm rồi Minh Hiếu không được nghe giọng nói khẽ khàng, không được cảm nhận hơi ấm quen thuộc nơi hõm cổ. Nơi rừng thiêng nước độc này, tiếng bom đạn xé toạc màn đêm, khác xa cái tĩnh lặng dịu dàng của nhà nơi làng quê thương tin.
Minh Hiếu ngồi tựa lưng vào gốc cây cổ thụ, lôi trong túi áo đã sờn một tấm ảnh nhỏ. Đó là bức ảnh chụp hai người trước ngày anh lên phố Catinat chơi. Đăng Dương gầy hơn bây giờ, mái tóc đen nhánh hơi rối, nhưng đôi mắt vẫn ánh lên vẻ kiên cường ẩn sau nét dịu dàng. Nhìn tấm ảnh, lòng Minh Hiếu lại trào dâng một nỗi nhớ da diết, cồn cào.
Nguyễn Quang Anh | Rhyder
Này, cậu nhớ nhà hả, Minh Hiếu?
Tiếng của người bạn đồng chí- Nguyễn Quang Anh vang lên khẽ khàng, kéo Minh Hiếu về với thực tại.
Minh Hiếu giật mình, vội giấu nhanh tấm ảnh vào túi. Hắn khẽ gật đầu, cố giấu đi nỗi xúc động.
Trần Minh Hiếu | Hieuthuhai 𐦐
Ờ…ừm
Trần Minh Hiếu | Hieuthuhai 𐦐
Tôi thấy nhớ nhà một chút
Trần Minh Hiếu | Hieuthuhai 𐦐
//mỉm cười//
Quang Anh ngồi xuống cạnh Minh Hiếu, châm một điếu thuốc lá. Ánh lửa nhỏ bập bùng trong đêm tối.
Nguyễn Quang Anh | Rhyder
Ai mà chẳng nhớ. Ở đây bom đạn, chết chóc. Ở nhà thì còn người thân, còn tình nghĩa.
Cả hai người im lặng một lúc, chỉ có tiếng côn trùng rả rích trong đêm.
Nguyễn Quang Anh | Rhyder
Chắc là lại nhớ cậu nhóc mà cậu hay kể đó ha?
Nguyễn Quang Anh | Rhyder
Đăng gì nhỉ?
Nguyễn Quang Anh | Rhyder
À, Đăng Dương
Trần Minh Hiếu | Hieuthuhai 𐦐
//gật đầu//
Trần Minh Hiếu | Hieuthuhai 𐦐
Tôi nhớ em ấy…
Trần Minh Hiếu | Hieuthuhai 𐦐
Cũng hai năm rồi, không biết dấu yêu của tôi có khoẻ không nữa?
Trần Minh Hiếu | Hieuthuhai 𐦐
Tôi lo…tôi lo cho em ấy…
Nguyễn Quang Anh | Rhyder
Chắc là khỏe. Cậu bé đó theo lời cậu mạnh mẽ lắm mà. Cậu cứ yên tâm chiến đấu. Ở nhà đã có mọi người lo rồi.
Trần Minh Hiếu | Hieuthuhai 𐦐
Ừm…
Trần Minh Hiếu | Hieuthuhai 𐦐
Cậu lại hút thuốc?
Trần Minh Hiếu | Hieuthuhai 𐦐
Nhớ Đức Duy à?
Nguyễn Quang Anh | Rhyder
…Giờ nói không lại dối lòng, mà có thì lại đau lòng…
Nguyễn Quang Anh | Rhyder
Tất nhiên là nhớ
Nguyễn Quang Anh | Rhyder
Nhưng mà giờ thì người cũng chả còn nữa mà tìm…
Nguyễn Quang Anh | Rhyder
//khựng lại, khoé mắt cay cay//
Trần Minh Hiếu | Hieuthuhai 𐦐
Tch-
Trần Minh Hiếu | Hieuthuhai 𐦐
Chiến tranh là vậy đấy, một là ta hi sinh, hai là người ta thương không còn
Trần Minh Hiếu | Hieuthuhai 𐦐
Chắc em ấy trên cao vẫn luôn dõi theo cậu
Trần Minh Hiếu | Hieuthuhai 𐦐
Cậu phải hoàn thành đất nước hoà bình cho em ấy đó
Nguyễn Quang Anh | Rhyder
//gật đầu//
Nhưng làm sao Minh Hiếu có thể hoàn toàn yên tâm được? Mỗi đêm, hắn đều cầu nguyện cho Đăng Dương được bình an, cho chiến tranh sớm kết thúc để hắn có thể trở về, ôm chặt lấy người con trai hắn yêu thương vào lòng.
Đêm nay, dưới ánh trăng rừng, Minh Hiếu lại viết vội vài dòng thư ngắn ngủi, nắn nót từng chữ gửi về nơi quê nhà. Trong thư, hắn không dám nói nhiều về sự khốc liệt của chiến tranh, chỉ kể những chuyện vu vơ, những nỗi nhớ nhung da diết và lời hứa ngày trở về.
Trần Minh Hiếu | Hieuthuhai 𐦐
Đợi cậu nhé, Dương. Nhất định cậu sẽ trở về, về với em, về với ba má!
Lời hứa ấy, Minh Hiếu khắc sâu trong tim, trở thành sức mạnh để anh vượt qua mọi gian khổ nơi chiến trường, để hắn tiếp tục chiến đấu vì một ngày hòa bình, ngày hắn được trở về bên người mình yêu. Ngọn lửa nhớ thương Đăng Dương cháy âm ỉ trong tim người lính trẻ, sưởi ấm những đêm dài lạnh lẽo nơi chiến trường.
Năm 1973, Sài Gòn vẫn mang trong mình những xáo trộn âm ỉ của chiến tranh. Trong căn nhà nhỏ ở một con hẻm yên tĩnh, Đăng Dương ngồi lặng lẽ bên khung cửa sổ, ánh mắt buồn xa xăm nhìn ra dòng người hối hả ngoài kia. Đã ba năm rồi kể từ ngày cậu Cả Minh Hiếu lên đường, và nỗi nhớ hắn trong lòng em cứ lớn dần theo năm tháng.
Bà Hội đồng, người đã dần coi em như con dâu trong nhà, nhẹ nhàng đặt tách trà nóng xuống bàn bên cạnh Đăng Dương.
Bà Hội Đồng
Con lại ngồi đây ngóng trông thằng Hiếu nữa hả Dương?
Đăng Dương giật mình, vội quay lại, cố nở một nụ cười nhẹ.
Trần Đăng Dương | Dương Domic 𓆝
Dạ không đâu má. Con chỉ... nhìn trời chút thôi ạ.
Bà ngồi xuống bên cạnh em, đôi mắt già nua nhìn thấu tâm can người trẻ.
Bà Hội Đồng
Con đừng giấu má. Má biết con nhớ thằng Cả. Nó đi biền biệt, mình ở nhà lo lắng là phải.
Trần Đăng Dương | Dương Domic 𓆝
Con không sao đâu má
Đăng Dương khẽ nói, nhưng giọng em lại nghẹn lại
Trần Đăng Dương | Dương Domic 𓆝
Chỉ là... thỉnh thoảng con lại nghĩ không biết cậu ấy ở ngoài đó có khổ không, có thiếu thốn gì không...
Bà Hội đồng nắm lấy bàn tay gầy gò của Đăng Dương, xoa nhẹ.
Bà Hội Đồng
Thằng Cả nó mạnh mẽ, lại có đồng đội đồng chí bên cạnh. Con đừng lo lắng quá. Nó luôn dặn má phải chăm sóc con cho tốt, bảo con ở nhà phải giữ gìn sức khỏe.
Nghe má nhắc đến Minh Hiếu, mắt Đăng Dương lại ngân ngấn nước.
Trần Đăng Dương | Dương Domic 𓆝
Cậu ấy... lúc nào cũng nghĩ cho con hết má. Con thì ở đây, chẳng giúp được gì cho cậu.
Trần Đăng Dương | Dương Domic 𓆝
Biết thế lúc đó con đi, cậu ở lại với ba má sẽ tốt hơn…
Bà Hội Đồng
Con nói gì vậy Dương?
Bà Hội Đồng
Con ở nhà ngoan ngoãn, đó đã là sự ủng hộ lớn nhất cho thằng Cả rồi. Nó biết ở đây có người thương yêu nó, chờ đợi nó trở về, đó là động lực lớn lắm con ạ.
Bà Hội đồng thở dài, ánh mắt đượm buồn.
Bà Hội Đồng
Chiến tranh này biết bao giờ mới dứt. Má chỉ mong cho thằng Cả nó bình an trở về, để mình còn được thấy mặt nhau, còn được sum vầy.
Đăng Dương im lặng, chỉ biết siết chặt bàn tay bà Hội đồng. Em hiểu nỗi lòng của bà, cũng giống như nỗi lòng em vậy.
Trần Đăng Dương | Dương Domic 𓆝
Má ơi...
Đăng Dương khẽ gọi, giọng em có chút nghẹn ngào.
Trần Đăng Dương | Dương Domic 𓆝
Con... con nhớ cậu Cả, con nhớ anh Minh Hiếu nhiều lắm…
Bà Hội đồng ôm nhẹ lấy Đăng Dương, vỗ về như vỗ về đứa con nhỏ.
Bà Hội Đồng
Má biết. Má cũng nhớ nó. Nhưng mình phải mạnh mẽ lên con ạ. Mình phải tin rằng thằng Cả sẽ bình an trở về. Rồi đây, cả nhà mình sẽ lại sum họp.
Bà Hội Đồng
Thằng Hai, con Út, kể cả ông Hội đồng cũng ngóng nó về lắm ấy chứ, đâu riêng gì hai ta đâu dương của má ơi?
Trong vòng tay ấm áp của bà Hội đồng, Đăng Dương khẽ gật đầu. Em biết, ngoài nỗi nhớ, em còn có trách nhiệm phải sống tốt, phải mạnh mẽ để chờ đợi ngày người thương trở về. Bởi vì ở nơi chiến trường xa xôi kia, chắc chắn Minh Hiếu cũng đang mong ngóng ngày được trở về bên em, bên mái nhà thân thương này.
Comments
𝒎𝒂𝒕𝒌𝒆𝒕𝒏𝒐𝒊..
Tim tui tan chảy rồii 😭
2025-06-05
1
immzyu.
dm khóc rồi 😭
2025-06-06
1