[DuongKieu] Chúng Ta Từng Chờ Ngày Mai
Chap 1 : TÊN ĐIÊN?
Em tên là Kiều, năm nay 18 tuổi, là nam…à nam nhưng em thích con trai nha, em mắc căn bệnh xơ phổi vô căn giai đoạn cuối, nghe như tên boss cuối trong game nhập vai, tiếc là em không có skill hồi máu
Mỗi lần đi khám em mặc đồ thiệt xinh, tóc tai gọn gàng, xách theo bình oxy như đeo túi hàng hiệu. Người ta nhìn còn tưởng em cosplay bệnh nhân, chứ không ai nghĩ “ờ, thằng nhỏ này thở không nổi sắp chết”
Nhà em cách bệnh viện chỉ vài chục mét nên em thường đi bộ tới bệnh viện, dù chỉ là vài chục mét cũng đủ khiến em đứng thở như cá mắc cạn
Nhưng mà khổ cái, mỗi lần thở dốc quá, có người lại chạy tới hỏi: “Em không sao chứ?”
Em chỉ cười rồi đáp: “Dạ em thở kiểu nghệ thuật á, cho nó khác người.” Cười xong lại ho sặc máu...nhưng mà vẫn cười, họ nhìn mà nhăn mặt chắc là đang thương xót cho hoàn cảnh của em đó
Vô đến bệnh viện, em quen mặt từ chú bảo vệ tới cái quạt máy ở góc hành lang. Mấy chị y tá hay nói: “Sao lúc nào em cũng vui vậy?” Em cũng không biết trả lời sao, chắc vì buồn quá rồi nên…vui đại luôn
Em ở bệnh viện nhiều hơn ở nhà, mỗi lần đi khám em thấy như đi du lịch nội tâm…biết đâu bất ngờ, không biết hôm nay phổi sập thêm bao nhiêu phần trăm!
Em biết bệnh này không có đường lùi, chỉ có đường đi chậm lại rồi... biến mất. Nhưng nếu mai em không còn đi được nữa, thì ít nhất hôm nay em đã được tung tăng, cười toe toét với đời, mặc cho lá phổi phía trong đang từ từ dở chứng
Lạc quan hả? Không, em chỉ không muốn chết trong lúc đang buồn, bởi vì nhiều người nói với em, lúc em buồn em khóc trông xấu cực kỳ huhu
Hôm nay em có lịch đến bệnh viện để theo dõi chức năng của phổi, làm xét nghiệm hô hấp đồ đó, hôm nay bệnh viện đông lắm luôn
Em lấy số rồi qua hàng ghế còn trống để ngồi, đang hát vu vơ nho nhỏ thì một tiếng quát nạt lớn vang lên từ phía cuối hành lang bệnh viện
Đăng Dương
Tôi đã nói là tôi đang rất khoẻ, không có bệnh gì cả! Bà đừng nói bậy
Mẹ Dương
Dương à…mẹ xin con, cố gắng điều trị sẽ khỏi con đừng như thế, sẽ rút ngắn thời gian của con lại thôi
Em có tính tò mò nên chạy sang đó xem, trước mắt em là hình ảnh một cậu trai cao lớn, và quaooo cậu ấy đẹp trai ghê hình như đang cãi nhau với gia đình, tự nhiên cậu ta ngước lên nhìn em khiến em giật cả mình
Kế bên cậu ấy là một người phụ nữ tầm cỡ 40 chắc là mẹ cậu ấy, em tò mò nên hỏi vị bác sĩ đang lắc đầu ngao ngán
Pháp Kiều
Chú ơi cho con hỏi cậu ấy bị bệnh gì vậy ạ? Sao la lối om sòm thế
Bác Sĩ
Cậu ấy bị bạch cầu cấp dòng tủy, tỉ lệ sống không nhiều, cậu ấy vừa nghe đã không chấp nhận sự thật nên quậy phá bệnh viện từ sáng đến giờ
Pháp Kiều
Con người gì kì cục vậy
Đăng Dương
Mày nói ai đó *lườm em*
Pháp Kiều
Tớ nói cậu đấy! Sắp chết thôi mà làm gì mà lo dữ vậy?
Mẹ Dương
Này con không được nói bậy! Con cô không chết được đâu
Pháp Kiều
Thì con nói đúng thôi ai biểu cậu ta cứ la lối om sòm ở đây còn nhiều người, trời ơi con bệnh sắp chết rồi cũng không yên với hai mẹ con cô đấy
Pháp Kiều
Má gì mà má, má cậu kia kìa, đồ công tử bột
Trời ơi cậu ta chửi má em luôn á! Lúc còn sống bình thường thì em rén lắm nhưng mà giờ sắp chết rồi nên em chấp cậu ta luôn
Em nói xong thì cũng quay lại chỗ ngồi cậu ta nhìn em mà tức lắm haha
Mà phải nói là cậu ấy đẹp trai ghê, chẳng hiểu em bị gì từ lúc ở bệnh viện về nhà cứ nghĩ đến cậu ta miết, hmm chắc là ấn tượng thôi nhỉ
Nhà em nằm trong một con hẻm nhỏ ở lòng Sài Gòn, nhà này là do cha mẹ để lại cho hai chị em, chị gái của em năm nay đã 28 đã có 1 chồng và 2 con, từ ngày chị ấy lấy chồng chị ấy ở bên nhà chồng, lâu lâu mới về thăm em
Nằm lăng lốc ở trên cái giường, em thấy chán vô cùng, cái bình oxy như là bạn tình của em vậy á, tối nào cũng nằm kế bên, 2 cái sợi dây đút vào mũi, xuyên xuống phổi khó chịu vô cùng…nhưng em cũng đã dần quen
Em biết em mắc căn bệnh này vào năm em 13 tuổi tính đến nay cũng đã 5 năm rồi, nhiều người còn không sống nổi quá 2 năm, nhưng chắc tại vì em lạc quan và đến bệnh viện thường xuyên, nghe lời bác sĩ, ăn uống lành mạnh nên sống dai lắm
Em thay một chiếc áo thun thoải mái kèm theo đó là 1 chiếc quần ngắn mát mẻ, thời tiết Sài Gòn thì ai cũng biết, nắng gắt, nóng nực, nên em mặc thoải mái một chút
Vừa bước ra đến cửa thì em giật cả mình khi thấy chị hai em
Pháp Kiều
Em…định đi hóng mát thôi à, em tưởng mai chị hai mới về
Chị Kim
Nay chị về ở với mày luôn
Chị Kim
Chứ chị mà ở bển, rồi để cho mày lộng hành ở đây à
Chị Kim
Bệnh thừ lừ ra đấy mà không lo, cứ ham đi chơi
Pháp Kiều
Thôi mà…mới về đã giận dỗi rồi
Ai đó hỏi em giỏi nhất là chuyện gì? Thì em xin phép trả lời thẳng là nhõng nhẽo ạ! Em thề là em nhõng nhẽo một phát ai cũng sẽ mềm lòng, vì…em đáng yêu, cũng có thể là vì em là người bệnh, sắp die nên họ không chấp em hehe
Chị Kim
Đã ăn uống gì chưa?
Pháp Kiều
Em vừa bệnh viện về nên chưa ăn gì cả
Chị Kim
Chị có mua đồ ăn cho mày nè
Chị Kim
Cháo yến mạch đấy, ngon lắm còn nóng hổi
Trời ơi em nghe chị hai em nói một phát là em tuột cảm xúc liền luôn, lần nào chỉ qua đây không cháo yến mạch, thì cũng là cháo gạo lứt hầm bí đỏ, không phải cháo gạo lứt hầm bí đỏ thì cũng là cháo củ sen, từ ngày em bệnh là cuộc đời em gắng liền với chữ cháo khi gặp chị hai luôn
Thế là chị hai không cho em ra ngoài chơi nữa, cả ngày hôm đó em ở nhà chơi với chị hai, hai chị em quay quần bên nhau hết xem tv lại chơi game hết chơi game thì lại nghe nhạc hát như điên, nhưng lúc em thở gấp do hát nốt cao chị hai em lo lắm rồi không cho em hát nữa luôn
Cả ngày hôm nay khá mệt rồi, mong là ngày mai em vẫn thấy ánh sáng nơi bầu trời
Comments