Em...không ngoan

Lương Yển Ngữ dù trong bộ dạng thê thảm cô vẫn luôn giữ một thái độ bình tĩnh.

Người đàn ông siết chặt cổ tay cô kéo nhào về phía trước, giọng nói lạnh tanh: "Thử nói lại lần nữa?"

Lương Yển Ngữ khẽ mỉm cười, bàn tay gầy dùng lực kéo cà vạt người đàn ông vừa quen biết sát bên tai, khẽ thều thào : "Trẻ vậy đã lãng tai rồi sao? Tôi nói, muốn ngủ không?"

Nhận lại câu hỏi ấy của cô là một sự yên lặng.

Lương Yển Ngữ cảm thấy tẻ nhạt buông cà vạt xuống, cất giọng trong tiếng thở dài :"Thôi bỏ đi. Xem như tôi không nói với anh"

Anh cau mày siết tay cô kéo lên đùi, "Không nói với tôi em nói với ai? Cậu ta?"

Tài xế căng thẳng nuốt nước bọt cũng không trôi. Trong lòng cầu khẩn :"Anh Hà đừng lôi tôi vào câu chuyện của hai người. Tôi còn ham sống không dám không dám!"

Lương Yển Ngữ nhìn anh không đáp.

"Đêm khuya khoắt, quần áo xộc xệch lao ra đường cầu cứu lại lấy đại một người ngủ cùng ắt mờ ám"

Lương Yển Ngữ siết chặt càng thêm chặt cà vạt anh, tức giận chen lẫn câu từ: "Nhiều lời như vậy làm gì? Có hay là không?"

Người đàn ông phả hơi thở nóng bỏng dư âm của thuốc lá cùng lời nói : "Tên còn chưa hay đã muốn ngủ? Sau này muốn tìm chịu trách nhiệm thì ai làm lại em?"

Lương Yển Ngữ cười, thản nhiên như không : "Tìm xe thôi là được rồi. Không phải người này thì người kia"

Đây là ám chỉ chiếc xe chỉ có hai chiếc ắt anh hẳn có cơ lớn mới sở hữu thứ xa xỉ này.

Người đàn ông tâm trạng bỗng dưng tốt hẳn, nói chuyện với người mềm mỏng quả nhiên thích tai e là hắn cũng chẳng phải người dễ dãi.

Anh hơi nheo mắt, "Điều kiện?"

Lương Yển Ngữ nhún vai, "Tự nguyện"

Nói rồi người đàn ông ghì chặt môi cô hôn tới tấp.

Lương Yển Ngữ chưa từng hôn ai bao giờ dạo đầu không giống gì sẽ không theo kịp. Áp lực ấn người ra sau ghế, nụ hôn vẫn triền miên gom thành thành thứ tiếng mờ ám. Bàn tay nhỏ tựa vào cửa kính, hơi thở cô trở nên nặng nề : "Khoan..."

Người đàn ông hơi đẩy cô ra, đanh giọng như mắng: "Chuyện gì?"

Lương Yển Ngữ chỉnh lại cà vạt giúp anh, miệng nhỏ ngọt ngào như rót mật vào tai : "Đợi đến khách sạn khó đến thế à?"

Anh nhìn lên môi cô đã sưng tấy, ra lệnh cho tài xế :"Có nghe?"

Nam tài xế khúm lúm nói vâng đồng thời tăng tốc độ đến địa điểm gần nhất.

Đến nơi, anh kéo Lương Yển Ngữ ra khỏi xe. Vết thương ở cổ chân khiến anh chướng mắt, không đủ kiên nhẫn mà xốc cô lên vai.

Chỉ một đêm nhưng anh rất hào phóng lấy một phòng vip, ngủ trên giường lớn có thể nhìn cả thành phố lấp lánh ánh đèn.

Anh đẩy cô xuống giường, thân hình săn chắc ghìm chặt lấy cô, hôn không biết bao nhiêu lần, động tác mỗi lúc một nhanh.

Lương Yển Ngữ bấu lấy bờ vai người đàn ông, miệng hơi hé cắn lấy vành tai anh.

"Vội như vậy làm gì?"

Anh đắm đuối nhìn cô, "Sợ không nhanh hỏng mất"

"Anh lần đầu...." Cô ngạc nhiên nói trong vô thức.

"Rất kinh nghiệm?"

Lương Yển Ngữ giật lấy gói bao trên tay miệng anh, "Vệt xé bên dưới cùng, mất công dằng xé lâu như vậy sao không lấy mắt để ý một chút?"

Anh lấy lại từ tay cô, ung dung mang vào, đáp lại bằng giọng nói trầm đặc : "Em...không ngoan"

"Anh thì rất ngoan đấy?"

Tầm tuổi anh chưa mất lần đầu không phải "rất ngoan" hay sao?

Người đàn ông buồn bực khóa chặt miệng cô bằng nụ hôn sâu, bên dưới luân động đã ướt đẫm một mảng ga giường.

Lương Yển Ngữ ôm anh nhăn mày trách móc: "...ưm..nhanh quá...a a.."

Người đàn ông nặng nề gằn giọng : "Không phải sợ em chê lâu sao?"

Cô khít chặt lấy của anh, tê dại nâng nâng đi cùng cảm giác khoan khoái lạ lùng.

Lương Yển Ngữ rối bời nắm chặt ga giường, mơ hồ cùng cao trào đến đỉnh điểm.

Hot

Comments

Gai Que

Gai Que

cách nói của n9 nghe kg có duyên

2025-05-24

0

Toàn bộ

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play