Tập 2: Buổi Học Đầu Tiên Chỉ Có Hai Người

Một tuần trôi qua kể từ ngày cô My về dạy lớp 12A3.
Học sinh kháo nhau:
𝗕𝗮̉𝗼 𝗗𝘂𝘆𝗲̂𝗻
𝗕𝗮̉𝗼 𝗗𝘂𝘆𝗲̂𝗻
Cô My lạnh mà ngầu quá trời.
𝗛𝗼𝗮̀𝗻𝗴 𝗣𝗵𝗼𝗻𝗴
𝗛𝗼𝗮̀𝗻𝗴 𝗣𝗵𝗼𝗻𝗴
Dạy dễ hiểu thật sự, còn ra đề ôn tập như thầy chuyên.
𝗕𝗮̉𝗼 𝗗𝘂𝘆𝗲̂𝗻
𝗕𝗮̉𝗼 𝗗𝘂𝘆𝗲̂𝗻
Nhưng mà không biết sao, ánh mắt cô My cứ hay nhìn về phía Hà ấy nhỉ?
Còn Hà, cô học trò hay chống cằm ngắm trời,
Từ ngày đầu gặp cô My, lại có một sự thay đổi nhỏ.
Cô bắt đầu mở sách Toán ra giữa giờ nghỉ, không phải vì muốn học, mà vì... một vệt phấn trắng còn dính nơi mép trang sách khiến Hà nhớ đến bàn tay thon dài của cô giáo trẻ.
.
.
.
_________
Chiều thứ Sáu, khi tan học, Hà đang định ra về thì một tin nhắn đến từ nhóm lớp:
𝐡𝐩𝐡𝐨𝐧𝐠.𝐝𝐞𝐩𝐭𝐫𝐚𝐢_
𝐡𝐩𝐡𝐨𝐧𝐠.𝐝𝐞𝐩𝐭𝐫𝐚𝐢_
Ai bị cô My gọi lại học bù chiều nay thế Hà?? Ghê dữ!!
.
.
______
Hà nhíu mày. Cô định lơ đi, nhưng vừa bước đến cổng thì nghe tiếng My gọi:
𝗧𝗼̂ 𝗧𝗵𝗶̣ 𝗠𝘆
𝗧𝗼̂ 𝗧𝗵𝗶̣ 𝗠𝘆
Hà. Em có thể lên phòng học tầng 3 không?
𝗧𝗼̂ 𝗧𝗵𝗶̣ 𝗠𝘆
𝗧𝗼̂ 𝗧𝗵𝗶̣ 𝗠𝘆
Cô muốn giúp em phần đại số hôm trước.
𝗛𝗼̂̀𝗻𝗴 𝗛𝗮̀
𝗛𝗼̂̀𝗻𝗴 𝗛𝗮̀
//Hà không thể từ chối. Không hiểu sao, tim lại đập nhẹ một nhịp.//
Phòng học vắng
Ánh hoàng hôn rọi qua cửa sổ,
Phản chiếu những hạt bụi lơ lửng trong không khí.
My đứng bên bảng, viết một đề toán:
𝗧𝗼̂ 𝗧𝗵𝗶̣ 𝗠𝘆
𝗧𝗼̂ 𝗧𝗵𝗶̣ 𝗠𝘆
Em thử làm đi. Nếu không biết, cô sẽ gợi ý.
𝗛𝗼̂̀𝗻𝗴 𝗛𝗮̀
𝗛𝗼̂̀𝗻𝗴 𝗛𝗮̀
//Hà cầm bút. Tay run nhẹ. Không phải vì bài khó, mà vì cảm giác bị ánh mắt My theo dõi từng chuyển động.//
𝗧𝗼̂ 𝗧𝗵𝗶̣ 𝗠𝘆
𝗧𝗼̂ 𝗧𝗵𝗶̣ 𝗠𝘆
Em cầm bút sai góc độ. Để cô…
My tiến đến, đặt tay lên tay Hà, chỉnh lại tư thế cầm bút. Khoảnh khắc da chạm da khiến cả hai người bất động một giây.
𝗛𝗼̂̀𝗻𝗴 𝗛𝗮̀
𝗛𝗼̂̀𝗻𝗴 𝗛𝗮̀
Cô lạnh tay quá…
𝗛𝗼̂̀𝗻𝗴 𝗛𝗮̀
𝗛𝗼̂̀𝗻𝗴 𝗛𝗮̀
//Hà khẽ nói, không nhìn cô.//
𝗧𝗼̂ 𝗧𝗵𝗶̣ 𝗠𝘆
𝗧𝗼̂ 𝗧𝗵𝗶̣ 𝗠𝘆
Em nóng tay thật.
𝗧𝗼̂ 𝗧𝗵𝗶̣ 𝗠𝘆
𝗧𝗼̂ 𝗧𝗵𝗶̣ 𝗠𝘆
//My đáp, giọng gần như là một nụ cười.//
Im lặng. Hà quay sang nhìn cô. Gần hơn bao giờ hết.
Cô My nhìn lại, ánh mắt như đang dò tìm trong đôi mắt nâu sẫm kia một điều gì đó. Nhưng rồi, My đứng dậy trước.
𝗧𝗼̂ 𝗧𝗵𝗶̣ 𝗠𝘆
𝗧𝗼̂ 𝗧𝗵𝗶̣ 𝗠𝘆
Làm tiếp đi. Khi nào làm xong, đưa cô kiểm tra.
Nhưng Hà không cầm bút nữa. Cô nhìn ra cửa sổ:
𝗛𝗼̂̀𝗻𝗴 𝗛𝗮̀
𝗛𝗼̂̀𝗻𝗴 𝗛𝗮̀
Cô My… Em không quen ai dạy Toán mà lại khiến em nghĩ nhiều như cô.
My không đáp. Cô nhìn ra trời chiều.
𝗧𝗼̂ 𝗧𝗵𝗶̣ 𝗠𝘆
𝗧𝗼̂ 𝗧𝗵𝗶̣ 𝗠𝘆
Toán cũng như người. Phải gặp đúng người giải thì mới có đáp số.
Hà cười nhẹ, không rõ là trêu hay thật lòng
𝗛𝗼̂̀𝗻𝗴 𝗛𝗮̀
𝗛𝗼̂̀𝗻𝗴 𝗛𝗮̀
Vậy… nếu em là bài toán không lời giải thì sao?
𝗧𝗼̂ 𝗧𝗵𝗶̣ 𝗠𝘆
𝗧𝗼̂ 𝗧𝗵𝗶̣ 𝗠𝘆
Cô sẽ thử mọi cách để tìm ra
𝗧𝗼̂ 𝗧𝗵𝗶̣ 𝗠𝘆
𝗧𝗼̂ 𝗧𝗵𝗶̣ 𝗠𝘆
Dù mất bao nhiêu thời gian đi nữa.
.
.
Một lúc sau, khi Hà rời khỏi phòng học, trời đã tối. Gió mang theo mùi bụi phấn, mùi gỗ bảng cũ và… một điều gì đó không tên.
Còn My, đứng trong lớp vắng, cầm viên phấn trắng, nhìn vệt chữ mờ trên bảng và thì thầm:
𝗧𝗼̂ 𝗧𝗵𝗶̣ 𝗠𝘆
𝗧𝗼̂ 𝗧𝗵𝗶̣ 𝗠𝘆
Em là phương trình cô chưa từng gặp. Nhưng... cô muốn học em từng ngày.
.
.
.
end chap

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play