Tuần mới bắt đầu. Học sinh vẫn lục đục đến lớp, riêng Hà lại mang một tâm trạng không rõ ràng.
Từ sau buổi học bù hôm ấy với My, cô hay lơ đãng.
Mỗi lần thấy My bước vào lớp, trái tim lại chậm nhịp một chút, không biết là vì hồi hộp... hay vì gì khác.
.
My thì vẫn như thường. Tóc buộc gọn, váy dài, ánh mắt tỉnh táo. Nhưng nếu để ý kỹ sẽ thấy ánh mắt ấy cứ lâu lâu lại dừng nơi góc lớp… nơi Hà hay ngồi mân mê đầu bút chì.
.
.
Hôm nay, lớp có kiểm tra 15 phút. My bước xuống từng bàn phát đề.
Khi đến bàn Hà, tay cô khẽ chạm tay Hà một thoáng. Cả hai giật nhẹ. Nhưng vẫn làm như không có gì xảy ra.
𝗕𝗮̉𝗼 𝗗𝘂𝘆𝗲̂𝗻
Ê Hà! Hôm nay làm bài tốt không?
𝗛𝗼̂̀𝗻𝗴 𝗛𝗮̀
Chắc tàm tạm… Cô My ra đề lạ ghê.
Lúc ấy, một giọng con trai vang lên – là Phong, học sinh nổi bật nhất lớp
Đẹp trai, học giỏi, đá bóng giỏi, và luôn ngồi kế Hà.
𝗛𝗼𝗮̀𝗻𝗴 𝗣𝗵𝗼𝗻𝗴
Hà nè… Cuối tuần rảnh không?
𝗛𝗼̂̀𝗻𝗴 𝗛𝗮̀
Ừm...Không biết nữa, sao vậy?
𝗛𝗼𝗮̀𝗻𝗴 𝗣𝗵𝗼𝗻𝗴
Tui kiếm được quán cà phê sách mới mở, muốn rủ bà đi thử.
Cả lớp ồ lên. Hà nhướn mày:
𝗛𝗼̂̀𝗻𝗴 𝗛𝗮̀
Hỏi đột ngột vậy ai mà biết. Nhưng chắc không đi được đâu.
Phong gãi đầu, cười gượng
𝗛𝗼𝗮̀𝗻𝗴 𝗣𝗵𝗼𝗻𝗴
Vậy thôi… mai tui hỏi lại sau nha.
Tất cả diễn ra ngay khi My đang thu bài kiểm tra.
Mọi thứ chỉ là một câu mời bình thường. Nhưng không hiểu vì sao, từ bàn giáo viên, tay My dừng lại giữa không trung một giây.
Cô không nhìn ai, chỉ quay mặt về phía bảng.
Nhưng trong lòng lại xuất hiện một cảm giác rất lạ – không tên, không rõ nghĩa, nhưng… khá khó chịu.
.
.
.
_________
Chiều hôm đó, My ở lại phòng học thêm một lúc. Đang dọn bàn thì nghe tiếng gõ cửa.
𝗛𝗼̂̀𝗻𝗴 𝗛𝗮̀
Cô My, em gửi bài kiểm tra còn sót nè.
Hà đứng đó, tay cầm tờ giấy gấp đôi.
My đón lấy, ánh mắt lướt qua chữ viết quen thuộc.
𝗧𝗼̂ 𝗧𝗵𝗶̣ 𝗠𝘆
Em làm ổn hơn lần trước. Cô thấy em bắt đầu có cảm giác với Toán rồi đấy.
𝗛𝗼̂̀𝗻𝗴 𝗛𝗮̀
Có thể là nhờ cô
Hà cười, ánh mắt đầy ẩn ý.
My không trả lời. Cô quay sang xếp lại giấy tờ.
Nhưng Hà lại bước gần thêm chút
𝗛𝗼̂̀𝗻𝗴 𝗛𝗮̀
Cô My… nếu có người khác muốn “giải em” trước cô thì sao?
My ngước lên. Ánh mắt chạm ánh mắt.
Trong thoáng chốc, không còn ai ngoài hai người họ trong phòng học cuối giờ, ánh nắng chiều nghiêng ngả trên tóc My, khiến vẻ mặt cô càng trở nên khó đoán.
𝗧𝗼̂ 𝗧𝗵𝗶̣ 𝗠𝘆
Cô không thi giải nhanh.
𝗧𝗼̂ 𝗧𝗵𝗶̣ 𝗠𝘆
Nhưng em nên nhớ… những bài toán càng phức tạp, càng cần người đủ kiên nhẫn để ở lại đến cuối cùng.
Comments