( GL ) Nguyện Một Đời Chỉ Thương Một Người
Chap 2
Tiết học đầu tiên trôi qua trong bầu không khí lặng lẽ. Trúc Nhi ngồi gần cửa sổ, lưng thẳng, ánh mắt dán vào trang vở nhưng chẳng viết gì
Trong đầu nàng là những ký ức ngày xưa quay cuồng hiện về
“ Trúc Nhi, nếu cậu khóc nữa, tớ sẽ hôn cậu đấy ”
Nàng đã từng nghĩ, nếu không phải quá khứ ấy, họ đã không phải xa nhau…
Mà không, chính nàng… là người đã rời đi
Trường trung học cơ sở Ngô Liên
Trên sân bóng rổ giữa trưa hè, nắng chiếu lên làn tóc dài của An Khanh, làm mái tóc ấy lấp lánh như được dát vàng. Cô mặc đồng phục thể dục, tay xoay bóng điệu nghệ. Xung quanh là những ánh mắt ngưỡng mộ, cổ vũ vang lên từ đám học sinh
An Khanh là cái tên nổi như cồn, không chỉ vì cô chỉ đẹp, mà còn vì cô nguy hiểm
Học giỏi, nhà giàu, giỏi võ, giỏi thể thao, ngang ngạnh. Không bao giờ cúi đầu trước ai. Giáo viên sợ, học sinh nể. Thậm chí có tin đồn cô từng đánh nhau với một đám học sinh trường khác, một mình thắng bốn người
Một nhóm học sinh nam đứng trước cửa lớp, cười cợt, chỉ trỏ về phía một cô gái nhỏ nhắn ôm tập sách. Một đứa trong số đó chìa tay ra
Nhóm Học Sinh Nam
Ê, con bé kia! Lần đầu đến trường à? Để tụi anh dẫn đi tham quan nhé?
Cô gái rụt rè, né tránh, ánh mắt hoảng sợ
Ngay khi một đứa định kéo tay nàng, có bóng người lao đến, một cú đạp mạnh vào ngực tên đầu đàn, cả nhóm ngã dúi dụi
Vũ An Khanh
Đàn ông con trai mà đi bắt nạt một người con gái?
Người đó đứng trước nàng như một bức tường thành. Áo đồng phục vắt trên vai, tóc dài xõa ra, nắng chiều chiếu lên tóc, ánh lên sắc vàng rực rỡ
Trúc Nhi nhìn người đó, ngơ ngẩn
Cô gái ấy quay người lại hỏi nàng
Vũ An Khanh
Không sao chứ?
Vũ An Khanh
Từ nay nếu còn gặp chuyện như này, cậu có thể đến tìm tôi
Vũ An Khanh
Tôi tên An Khanh
Khoảng khắc ấy, tim nàng đập liên hồi, đó chính là cảm giác rung động
Từ hôm ấy, Trúc Nhi như một chú mèo nhỏ lạc vào lãnh địa của một con báo hoang. Nàng ngoan ngoãn, hiền lành, học giỏi. Còn An Khanh thì như một cơn gió bất trị cứ cuốn lấy cuộc sống vốn bình lặng của nàng
Ban đầu, nàng chỉ biết ẩn mình sau lưng cô mỗi lần có chuyện
Nhưng dần dần, khi những buổi chiều tan học kéo dài với tiếng xe đạp trên con đường đê, khi những tin nhắn “Ngủ chưa, đồ mọt sách” trở thành thói quen mỗi đêm, khoảng cách giữa hai người bắt đầu tan chảy
Một buổi chiều mưa, họ trú trong chòi gác bảo vệ sau trường
Trúc Nhi co ro, áo ướt sũng, tóc dính vào mặt
An Khanh tháo áo khoác ngoài quấn lên người nàng
Nguyễn Trúc Nhi
Cậu không sợ lạnh à?
Vũ An Khanh
Mình sợ cậu lạnh rồi sẽ lâm bệnh, như thế mình còn khó chịu hơn
An Khanh nói, ánh mắt nghiêm túc lạ thường
Im lặng kéo dài. Tiếng mưa rơi rì rào như tách hai người ra khỏi thế giới
Nguyễn Trúc Nhi
An Khanh.. vì sao lại tốt với tớ như vậy?
Vũ An Khanh
…Tớ không thích thấy cậu khóc. Chỉ vậy thôi
Nguyễn Trúc Nhi
Vậy nếu tớ nói.. tớ thích cậu thì sao?
Một nụ hôn nhẹ như chạm gió lướt qua môi nàng
Đó là lần đầu tiên Trúc Nhi biết tim có thể đập nhanh đến thế. Và cũng là lần đầu tiên An Khanh biết rằng, cô có thể mềm lòng vì một người, mềm đến mức sẵn sàng vứt bỏ cả cái vỏ ngoài gai góc để che chở cho người đó suốt đời
Nhưng đời không phải chuyện cổ tích
Hạnh phúc ấy không kéo dài được bao lâu..
Comments
SඞBI
cũng cũng 🤧
2025-05-17
1