( GL ) Nguyện Một Đời Chỉ Thương Một Người
Chap 3
Tháng mười một, mưa phùn lất phất
Khu phố nơi An Khanh sống phủ một màu xám lạnh như báo hiệu điềm gở
Trúc Nhi đứng trước cửa nhà An Khanh, tay run lẩy bẩy, chiếc áo khoác học sinh mỏng không thể chống lại cái rét đang xuyên qua từng kẽ xương. Nhưng lòng nàng còn lạnh hơn thế
Nàng vừa rời khỏi đồn công an buổi chiều
Vừa nghe mẹ khóc lóc, vừa thấy cha mình bị còng tay dẫn đi
Tội danh cố ý gây thương tích dẫn đến chết người
Nàng không thể ở lại được nữa
Không thể để cho An Khanh dính vào một người như nàng
Cô còn có cả một tương lai rực rỡ phía trước
Còn nàng.. một màu đen tối
An Khanh đứng đó, mặc áo ngắn quần đùi, tóc xõa, mắt vẫn còn ngân ngấn mệt mỏi vì học đêm. Nhìn thấy Trúc Nhi, cô bất ngờ nhưng vẫn nở nụ cười nhẹ
Vũ An Khanh
Sao lại đến muộn thế này?
Vũ An Khanh
Trời mưa sao cậu không che ô? Vào đây mình lấy đồ cho cậu thay kẻo cảm lạnh
Nguyễn Trúc Nhi
… Chúng ta chia tay đi
Trúc Nhi cắt ngang, giọng nàng khàn khàn như bị nghiền nát bởi hàng trăm lần tự lặp lại câu nói đó trong đầu
Nụ cười của An Khanh đông cứng
Vũ An Khanh
Đừng đùa như vậy
Nguyễn Trúc Nhi
Chia tay. Tớ.. không thể tiếp tục được nữa
Mắt nàng cụp xuống, cố giấu đi những giọt nước mắt sắp trào ra
An Khanh bước ra khỏi hiên, nắm chặt lấy tay nàng
Vũ An Khanh
Cậu nói gì cơ?
Vũ An Khanh
Không thể tiếp tục? Vì sao? Có chuyện gì? Là ai ép cậu? Là ba mẹ cậu phải không?
Nàng không dám nhìn vào mắt người con gái ấy, nơi ánh lên sự lo sợ, tuyệt vọng và đau đớn mà nàng chưa từng thấy
Nguyễn Trúc Nhi
Tớ.. không yêu cậu nữa
Câu nói này, như một nhát dao nàng tự đâm vào tim mình cũng như một nhát dao giết chết An Khanh
Vũ An Khanh
.. Nói lại lần nữa
Nguyễn Trúc Nhi
Tớ không yêu cậu nữa
Tiếng vật gì đó rơi xuống đất
Cô nói, giọng gần như van nài
Vũ An Khanh
Cậu không phải người như vậy. Trúc Nhi, nói thật đi, có chuyện gì? Có ai đe dọa cậu không? Nói tớ nghe, tớ sẽ giải quyết
Nguyễn Trúc Nhi
Nếu cậu thật sự yêu tớ.. thì hãy để tớ đi
Một khoảng không chết chóc kéo dài
An Khanh bước đến, ôm chầm lấy nàng
Vũ An Khanh
Đừng mà… mình xin cậu… đừng đi, cậu không biết mình đã yêu cậu đến mức nào đâu…
Nguyễn Trúc Nhi
An Khanh.. xin lỗi..
Trúc Nhi thì thầm, rồi từ từ gỡ cánh tay đang ôm chặt mình ra
Mỗi bước quay đi của nàng như đạp nát trái tim chính mình
An Khanh đứng đó, không đuổi theo
Chỉ có ánh mắt đẫm nước, chết lặng giữa màn mưa, và mùi máu trong khoang miệng
Chỉ cảm thấy mình vừa đánh mất cả thế giới
Comments
SඞBI
sớm ra chap nhé cậu 🤧
2025-05-17
0