2. Bốn Năm Sau Vết Nứt

Sau lần bị hãm hại năm mười sáu tuổi, cơ thể nàng chịu tổn thương nặng nề đến mức suýt không thể hồi phục
Những vết rạn xương ở hai tay, bầm dập cơ sâu do bị đánh đập liên tục bằng vật cứng, những vết dao rạch chằng chịt ở bắp tay, cả cơ bắp và dây thần kinh đều bị tổn hại
Bác sĩ nói rằng nếu muộn thêm vài ngày nữa, có thể nàng đã mất hoàn toàn cảm giác ở hai bàn tay
Quá trình điều trị kéo dài đến gần ba năm
Vật lý trị liệu mỗi ngày, mồ hôi và nước mắt chan hòa trong những buổi luyện tập kéo giãn và phục hồi cảm giác nơi đầu ngón tay
Mỗi lần nắm được chiếc bút chì hay lướt qua một phím đàn, bàn tay nàng lại run lên vì đau đớn và ám ảnh
Vậy mà...
Nàng vẫn cắn răng chịu đựng, không một lời than vãn, không một giọt nước mắt
Không phải vì nàng mạnh mẽ hơn ai, mà vì nàng đã không còn tin rằng có ai sẽ thật sự nghe nàng khóc
Tâm lý nàng tệ hơn thế nhiều
Trong bốn năm, nàng không tham gia bất kỳ lớp trị liệu tâm lý nào, từ chối mọi bác sĩ, mọi lời khuyên
Nàng không tin ai
Không còn ai cả
Cô gái từng sáng tác những bản nhạc dịu dàng như hơi thở mùa xuân giờ đây sống lặng lẽ trong căn phòng cách âm, ngày qua ngày lặp lại một nhịp sống câm lặng
Với cha mẹ, nàng vẫn giữ sự tôn trọng và khoảng cách
Họ không có lỗi
Họ chỉ không đủ khả năng nhận ra điều gì đang diễn ra khi cần nhất
Đến năm hai mươi tuổi, cơ thể nàng gần như bình phục hoàn toàn
Những vết sẹo mờ dần, chỉ còn lại sự tê dại đôi lúc nơi các khớp ngón tay
Nhưng tâm hồn nàng vẫn trống rỗng
Những bản nhạc nàng viết không còn cảm xúc như trước
Cây đàn piano trở thành một vật chứng lặng thinh của quá khứ không thể chạm lại
———
Buổi chiều hôm ấy, nàng quyết định ra ngoài đi dạo một mình
Điều mà đã lâu nàng không làm
Trời âm u
Gió nhẹ
Không quá đông người
Một cảm giác quen thuộc nhưng xa lạ len lỏi trong từng bước chân
Khi nàng bước ngang qua sân sau của một trường trung học, một âm thanh mơ hồ lọt vào tai nàng
Tiếng cãi vã
Tiếng đánh đập
Bản năng khiến nàng quay đầu nhìn, định rảo bước đi nhanh hơn
Cho đến khi…
Trần Lạc Vy
Trần Lạc Vy
…Làm ơn
Một giọng nói nhỏ vang lên
Không run rẩy
Không khóc
Chỉ là một lời nói nhẹ nhàng, như đang van xin, mà không hề yếu đuối
Nàng khựng lại
Cô gái ấy — người đang nằm gục bên hàng cây
Tóc tai rối bời, chiếc áo sơ mi trắng dính máu — vừa ngẩng đầu lên nhìn nàng
Đôi mắt ấy không có nước mắt
Chỉ có sự chịu đựng
Không oán hận
Không cầu xin tha thứ
Chỉ là một ánh nhìn như muốn nói: Xin đừng bỏ đi
Trong khoảnh khắc ấy
Ký ức năm mười sáu tuổi dội ngược về trong đầu nàng như tiếng đàn vỡ nát
Nàng bước đến
Giọng điềm tĩnh đến lạnh lẽo
Lê Thụy Linh
Lê Thụy Linh
Nếu các người còn chạm vào em ấy một lần nữa
Lê Thụy Linh
Lê Thụy Linh
Tôi đảm bảo rằng mấy người sẽ không bao giờ có cơ hội giơ tay lên lần nào nữa
Ánh mắt nàng lúc đó đủ khiến cả bọn sững sờ
Rồi tản ra như gặp quỷ
Không ai dám phản kháng
Không ai dám ở lại
Khi bọn họ rời đi
Cô gái vẫn ngồi ở đó
Không kêu đau
Không than thở
Nàng khẽ cúi xuống nhìn cô
Lê Thụy Linh
Lê Thụy Linh
Em có thể đứng dậy được không?
Trần Lạc Vy
Trần Lạc Vy
Có thể
Lê Thụy Linh
Lê Thụy Linh
Ký túc xá của em ở đâu?
Trần Lạc Vy
Trần Lạc Vy
…Tôi không cần đưa đến đâu cả
Trần Lạc Vy
Trần Lạc Vy
Ký túc xá gần đây thôi
Nàng nhìn cô, ánh mắt khó đoán
Rồi không nói gì thêm, nàng quay đi
Bóng dáng chìm vào hoàng hôn đang xuống
Cô ngồi lại một mình trong ánh chiều tắt
Bên cạnh là những vết bầm chưa kịp tan, áo sơ mi vẫn còn vương máu khô
Không ai lên tiếng
Không ai quay lại
Chỉ có gió lùa nhẹ qua hàng cây, cuốn theo một chiều yên tĩnh lạ lùng
Như thể chuyện gì vừa xảy ra cũng chẳng nên bị gọi tên

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play