#3. Dấu Hiệu

Cái lạnh ở bệnh viện không phải đến từ điều hòa
Nó đến từ sự tĩnh lặng bất thường - thứ yên ắng không nên có ở một nơi đầy người bệnh
Minh Hiếu rời khỏi phòng Đăng Dương với cảm giác hỗn loạn
Cậu không hiểu tại sao lại thấy ngợp khi nói chuyện với người kia
Dương chẳng làm gì cả, ngoài việc ngồi đó và thỉnh thoảng mỉm cười - nhưng mỗi lần ánh mắt họ chạm nhau
Hiếu lại cảm thấy mình như đang bị lột trần
Đăng Dương
Đăng Dương
Em từng tin rằng mình có thể cứu người khác không?
Dương hỏi vậy khi cậu chuẩn bị chào tạm biệt
Minh Hiếu
Minh Hiếu
Hả? Ừ tôi nghĩ vậy
Đăng Dương
Đăng Dương
Vậy thì đáng tiếc
Câu nói ấy như mũi kim lặng lẽ đâm vào đâu đó trong tâm trí Hiếu
Nó chẳng mang tính đe dọa rõ ràng, nhưng vẫn khiến cậu lạnh sống lưng
__________
Ở phòng bên, An đang cố ghi chú những hành vi của Hùng
Nhưng hắn không ngồi yên một phút
Hết chống đẩy lại quay sang hỏi chuyện đời tư của An, liên tục phá vỡ quy tắc y tá đề ra
Quang Hùng
Quang Hùng
Này, cậu tên gì nhỉ? An đúng không?
Quang Hùng
Quang Hùng
Cậu ở đâu về đấy?
Thành An
Thành An
Tôi không được phép nói về bản thân
An đáp ngắn gọn
Quang Hùng
Quang Hùng
Vậy cậu có người yêu chưa?
Hùng cười toe, nghiêng đầu hỏi
Thành An
Thành An
Không liên quan
Mặt An nhăn lại
Hùng bật cười, nhưng cười xong thì yên một lúc lâu
Bất ngờ, hắn cúi xuống thật sát mặt An
Hơi thở nóng phả vào tai cậu
Quang Hùng
Quang Hùng
Không sao
Quang Hùng
Quang Hùng
Tôi thích người kiệm lời
Quang Hùng
Quang Hùng
Dễ thuần
An giật mình, bật lùi về phía cửa, tay đụng trúng nắm cửa lạnh ngắt
Cậu đẩy vội cửa ra ngoài, tim đập thình thịch
__________
Khang thì đang bối rối không biết mình có vào nhầm phòng không
Thượng Long tuy ít nói nhưng mỗi câu nói ra đều khiến cậu thấy như bị phán xét
Thượng Long
Thượng Long
Cậu sợ tôi à?
Long hỏi khi thấy Khang đang đứng xa mình tận cửa
Bảo Khang
Bảo Khang
Không
Bảo Khang
Bảo Khang
Tôi chỉ chưa quen
Thượng Long
Thượng Long
Vậy quen đi
Long cười nhạt rồi lại cúi đầu đọc sách
Không khí trong phòng Long như thiếu oxy
Khang nhích từng chút lại gần
Trong lòng thấy rõ một điều
Người này không giống bệnh nhân hắn giống người đang quan sát Khang như một con mồi
__________
Riêng Duy thì đang mắc kẹt trong một loại ảo giác kỳ lạ
Quang Anh dịu dàng quá mức, từ nụ cười đến cách nói chuyện
Quang Anh
Quang Anh
Duy nè, cậu thích màu gì?
Đức Duy
Đức Duy
Vàng
Đức Duy
Đức Duy
Chắc vậy
Duy đáp bâng quơ
Quang Anh
Quang Anh
Quang Anh
Quang Anh
Mình đoán được mà
Quang Anh
Quang Anh
Cậu là người dễ đoán
Duy cảm thấy sợ cái cách Quang Anh nói câu đó
Như thể hắn đọc được toàn bộ suy nghĩ của cậu
Nhưng vẫn là cái giọng nhẹ nhàng như rót mật vào tai
__________
Trước khi ra về, Quang Anh dúi vào tay Duy một con hạc màu vàng
Mặt dưới cánh hạc có dòng chữ nguệch ngoạc
"Đừng tin bất cứ ai ở đây"
Duy giấu con hạc vào túi áo, tim đập mạnh hơn
Cậu không biết vì sao lại tin lời một bệnh nhân - nhưng thứ cảm giác bất ổn đang trỗi dậy rõ rệ
__________
Tối hôm đó, nhóm Minh Hiếu tập trung lại ở phòng sinh hoạt chung
Mỗi người đều mang vẻ không thoải mái
Thành An
Thành An
Có gì đó sai sai
Bảo Khang
Bảo Khang
Bọn họ không giống bệnh nhân chút nào
Duy im lặng rồi rút con hạc trong túi ra đặt lên bàn
Nhìn thấy dòng chữ, cả ba im bặt
Hiếu bỗng cảm thấy lạnh buốt
Không chỉ vì những gì Dương nói lúc chiều, mà còn vì cảm giác mình đang bị theo dõi
__________
Từ phòng giám sát, sau màn hình dày đặc camera, bốn người con trai ngồi lặng lẽ quan sát
Đăng Dương
Đăng Dương
Bắt đầu rồi
Đăng Dương mỉm cười, ánh mắt lạnh như băng
Quang Anh
Quang Anh
Xem tụi nó mất kiểm soát từng bước
Thượng Long
Thượng Long
Đừng để chúng chạy thoát quá sớm
Quang Hùng
Quang Hùng
Mồi ngon mồi ngon
Chapter

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play