3.

Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
Sao...anh lại giúp tôi
Cậu đứng một góc giọng lí nhỉ hỏi anh
Cậu chẳng dám ngẩng đầu mà nhìn vào người anh
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Này ,nhìn tôi
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
*Mình nên nói gì nữa đây*
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
Tôi chả có gì để anh giúp cả ,tôi mất hết rồi
Hùng nắm chặt vạt áo đã sờn cũ của cậu ,cúi đầu mắt cứ rưng rưng
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
Hức...anh...sao lại giúp tôi
Dương không nói gì thêm ,chỉ đưa tay đẩy đầu cậu vào lòng mình
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Khóc đi ,tôi không đòi lại bất cứ thứ gì đâu
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
Tôi mất hết rồi
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
Tên khốn đó...hức...không đáng để tôi gọi là cha
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
Đồ khốn nạn..hức
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Cái đồ lùn lùn mà mỏ hỗn đâu mất rồi ?
Giọng Dương nhẹ nhàng vang lên ,khác hẳng với lúc đáng nhau với lũ đòi nợ
Anh vỗ lưng Hùng một cách nhẹ nhàng nhất ,từng nhịp vỗ cậu lại khóc nấc lên
Cái cảm giác được vỗ về cậu chẳng bao giờ có được
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
Hức...tôi phải làm sao đây
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
Cái nghề đó là nguồn sống duy nhất của nhà tôi
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
Hức...tôi cố lắm mới có được chút vui vẽ...chút tích cực
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
Bị phá hủy hết rồi....đồ khốn
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Nào ,đừng khóc nữa
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Nín đi ,mắt sưng hết rồi
Anh vẫn kiên nhẫn vỗ lưng cho cậu .Mãi sau cậu mới ngừng khóc
Cứ mỗi lần khóc cậu liền thiếp đi chẳng để tâm gì
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Hùng
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Hùng !!
Anh thấy cậu không động đậy gì ,hoảng lay người cậu lác sau mới nhận ra cậu đã thiếp đi từ bao giờ
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Ra là ngủ
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
Ư...ưm...
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Im lặng đi ,tôi đưa cậu về
Anh bế bổng cậu lên một cách nhẹ nhàng ,đưa về nhà mình
Cả buổi trưa hôm đó ,cậu ngủ híp mắt trong phòng của Dương
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Dương
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Mày có ở nhà không vậy
Là Quang Anh
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Tao đây
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Chuyện gì à
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Duy ,ẻm đuổi tao rồi
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Dừa
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Mày mà không cho tao ở ké...tao chết mất
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Dừa lắm
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Haha
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Đừng vậy mà Dương ,chúng ta là anh em mà
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Dòng thứ bị vợ đuổi ,dừa lòng tao
Quang Anh khóc lóc la lối um sùm cả một buổi Dương mới ngũi lòng
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Đi tao đưa mày về
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Về đâu
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Duy ơi
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Tao Dương đây
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Ra liền
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Chào....
Đi theo Dương...Quang Anh run rẩy đứng ở cửa say Hi với Duy
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Anh qua đây làm gì
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Tao về đấy
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Anh...anh xin lỗi
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Nãy anh lỡ lời...hức...anh không muốn em giận nữa
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Ơ...ơ sao lại khóc
Anh cuối đầu tiếng khóc nhỏ nhẹ vang lên bên tai Duy
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Anh đừng khóc...nào em thương
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Đừng giận...hức...anh nữa
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Rồi không giận nữa ,em thương
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
*Vợ ơi ,anh thắng rồi*
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Vào nhà nào ,em thương
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Hức...ha
____
Trong nhà ,Dương đang nấu ăn dưới bếp
Hùng chợt đứng ở cầu thang với áo sweater của anh
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
Cái áo này là sao ?
Còn đang mớ ngủ cậu chẳng hiểu cái gì
Quay lại lúc mới về nhà
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
Ưm...
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Ủa cậu tỉnh rồi hả
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
Phòng tắm ờ đâu
Hùng không nói không rằng tóm đại cái áo anh quăng trên giường đi thẳng vào phòng tắm
Anh ngơ ra đó một lúc lâu mới phản ứng
BỐNG KHỜ
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
Ra ngoài đi ,tôi ngủ
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
*Sao mà như nhà cậu ta vậy trời*
Nghĩ vậy chứ anh cũng đi ra
Cậ liền thiếp đi trên giường với cái áo đó
_____
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Chuyện là vậy đó
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
Tôi á hả
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
Sao có thể ,tôi có làm gì đâu
NovelToon
Cậu ngủ như vậy.
NovelToon
Hình Ảnh Chỉ Mang Tính Chất Minh Hoạ
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
Có hả ta
Cậu gãi đầu khó hiểu ,vẻ mặt còn ngơ ngơ không hiều nỗi.Chưa hoàng hồn cậu được Dương mời xuống ăn
Món anh nấu thì khỏi phải chê
Dù có khó đến đâu anh cũng tự mày mò ra cách nấu
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Ăn nhiều chút ,lát về tìm việc làm
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
*Mình vừa nghĩ ra lời nhạc mới rồi*
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
*Về cậu ta sao*
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
*Cũng hay đó*
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
Anh...làm gì mà giàu vậy
Cậu khẽ ngồi xuống ghế ở bàn ăn ,giọng hỏi nhỏ về anh
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Không dấu chứ tôi là ca sĩ ,nghệ sĩ chẳng hạn
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Cũng vừa là giám đốc
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
Giám đốc sao ?
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
Vậy chắc anh bận lắm
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Không đâu ,tôi tập trung vào sáng tác nhạc còn lại tôi dùng máy mà điều hành
Cậu nghiêng đầu khó hiểu
Cũng phải ha...một đứa chỉ biết hái thảo dược rồi bán như cậu làm sao mà so được với anh
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Không nói nữa ,ăn đi nha
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
Chuyện lúc nãy...
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
À phải rồi ,số tiền đó lúc cậu ngủ tôi cho người rút lại hết rồi
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
Vậy hả...
Giọng cậu vốn định vui mừng nhưng chợt nó nhỏ dần ,cậu cảm thấy bản thân thật vô dụng khi chẳng thể làm gì ngoài khóc
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Đã nói là ăn đi ,đừng nghĩ nữa
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
À..ừm
Đang ăn thì
Trần Minh Hiếu
Trần Minh Hiếu
Trần Đăng Dương
Trần Minh Hiếu
Trần Minh Hiếu
Đi ăn không bạn
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Mày lợn à ,ăn lắm vậy
Trần Minh Hiếu
Trần Minh Hiếu
Ồ...
Hùng cứng người chả thể ăn tiếp
Trần Minh Hiếu
Trần Minh Hiếu
Ai đây bạn ?
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Hỏi làm gì
Hùng chỉ muốn tìm cái lỗ mà chui xuống cho xong
Cậu im lặng ,đợi Dương lôi Hiếu ra ngoài cậu mới dám ăn tiếp
Trần Minh Hiếu
Trần Minh Hiếu
Ai đó ?
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Là Hùng
Trần Minh Hiếu
Trần Minh Hiếu
Mày dám đưa người khác vào nhà luôn hả
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Chuyện dài lắm ,đi về đi lác đi sau
Trần Minh Hiếu
Trần Minh Hiếu
Cũng được đó ,nhìn chân cậu ta nhiều vào
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Con mẹ mày
Hiếu rời đi ,không quên để lại lời chăm chọc cho anh
Quay vào nhà , Hùng đã chủ động rửa bát
Dương đứng phía sau cậu ,hơi thở nặng nề phà thẳng vào tai lúc đấy anh cuối người đưa đầu vào gáy cậu
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
Anh...anh ở sau từ bao giờ vậy ?
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Mới thôi
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
*Thon quá*
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
Đừng có gần như vậy...để tôi rửa bát
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Sao ,ngại hả
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Cậu bao nhiêu tuổi rồi nhỉ
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
1...19
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Vậy là bằng tuổi Duy với An rồi
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
Là..là ai cơ ?
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Lát nữa cậu sẽ biết
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
Là sao ?
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Tôi năm nay vừa tròn 24
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Cậu còn nhỏ tuổi quá nhỉ
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
Này ,anh...gần quá
!! Tuổi không giống ngoài đời KHÔNG Ý KIẾN!!
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
*Chết ,tim mình đập nhanh quá*
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
*Gần quá ,anh ta điên rồi*
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Haa..cậu thơm mùi thảo dược quá
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Nó thiên về mùi rừng hơn ,đúng múi tôi thích
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
Đủ rồi,để tôi rửa bát xong đã
Cậu tiếp tục quay lại rửa bát ,lúc này Dương vẫn đứng ngay sau nhìn bóng lưng nhỏ bé của cậu đang run nhẹ lên
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
Bớt nhảm lại đi
Rửa bát xong cậu vội lên phòng thay đồ rồi rời khỏi nhà Dương.Cậu rời đi mà Dương chẳng hay biết gì
Lác sau cậu về nhà
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
Mẹ ạ ,mẹ không sao chứ ?
NVP (nữ)
NVP (nữ)
Con , con có sao không ?
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
Con không sao
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
Con...xin lỗi
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
Đáng ra con không nên để ông ta sống
NVP (nữ)
NVP (nữ)
Không sao là tốt rồi,không sao là tốt rồi
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
Mẹ à ,không ai làm phiền đến nhà ta nữa đâu từ hôm sau con sẽ kiếm việc khác
NVP (nữ)
NVP (nữ)
Ừm ,nếu con muốn
NVP (nữ)
NVP (nữ)
Mẹ chẳng lo được gì cho con cả
NVP (nữ)
NVP (nữ)
*Con phải tự sống thôi ,mẹ không còn nhiều thời gian*
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
Mẹ ,mẹ đã ăn gì chưa
NVP (nữ)
NVP (nữ)
Hùng,con vào đây
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
Dạ ?
Mẹ dắt tay cậu vào trong nhà
Bà ngồi xuống giường, lấy ra chiếc hộp vốn đã cũ
Cái hộp này ,trong đó có 1 chiếc nhẫn vàng
NVP (nữ)
NVP (nữ)
Cái nhẫn này ,mẹ đã giấu cha con
NVP (nữ)
NVP (nữ)
Tới tận bây giờ
NVP (nữ)
NVP (nữ)
Đây là thứ duy nhất mẹ có thể cho con
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
Sao vậy ạ ?
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
Mẹ giữ đi
NVP (nữ)
NVP (nữ)
Con khi nào có người yêu nhớ đeo vào
NVP (nữ)
NVP (nữ)
Chiếc nhẫn này ,là thứ cuối cùng mẹ để lại
Trong căn nhà sập xệ ấy ,bóng dáng nhỏ bé của cậu ngồi thất thần nghe mẹ nói .Cậu đã hiểu ra điều gì đó.
Giọng bà khàn đặt lại ,không như trước nữa .Hùng hiểu rằng...mẹ cậu không còn nhiều thời gian
Chỉ học hết lớp 10...quản đời còn lại phải vùi đầu vào đất đá tìm thảo dược
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
Con biết rồi
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
Con sẽ giữ nó thật kĩ...giờ thì mẹ ngủ đi
Dáng vẽ bà gầy gò ,xanh xao
Hùng biết mình chẳng thể làm thêm điều gì chỉ biết im lặng nhìn bà lần cuối cùng
Cả đêm hôm đó ,cậu không ngủ chỉ sợ rằng...mình không còn cơ hội nhìn mẹ
Đúng như dự đoán...sáng hôm sau mẹ cậu mất rồi
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
*Mẹ mình...mất rồi*
Hùng không khóc,không gài thét ,không cười ,không nói
Quá đau để có thể để lộ biểu cảm...cả đám tang chỉ có mình cậu cùng với vài người quen
Tới ngày chôn cất bà ,cậu vẫn như người mất hồn
Không nói ,không biểu cảm
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Hùng
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
Dương...
Là Đăng Dương
Một tên chưa từng vì ai mà chạy đến thở hổn hển như bây giờ
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Chuyện gì
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Chuyện gì vừa xảy ra
Dương lao đến ,ôm lấy mặt cậu rặn hỏi
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
Mẹ tôi...mất rồi
Cậu không để lộ cảm xúc vì chờ anh sao ,hay thấy anh cậu mới bộc phát
Lần đầu tiên ,Hùng ôm chặt anh không hề kiềm chế tiếng khóc
Người bây giờ cậu dựa vào lại là một người mới quen biết trong vài ngày
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Tôi đây ,khóc đi rồi sẽ qua thôi
Cũng là lần đầu.Dương ôm chặt một người đến vậy ,anh thấu hiểu nỗi đau mất người thân ngay trước mặt là như thế nào
Anh hiểu cái cảm giác bị bỏ rơi nó ra sao
Anh không phải thương hại-mà là đồng cảm với cậu ,bao bọc lấy cậu
Hồi lâu sau...ánh mắt cậu đỏ hoe ngước nhìn mọi trước khi chôn thi thể bà xuống mãnh đất mà bà yêu quý nhất
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
Hic...
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Nín
Dương đặt tay lên mặt cậu ,nhẹ nhàng lau nước mắt
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Cậu chỉ được phép buồn hết hôm nay ,cuộc sống không cho phép cậu buồn hoài như vậy
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Hiểu không ?
Hùng gật nhẹ đầu
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Cậu biết hái chè không ?
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
Biết
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Hôm sau đi làm
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
Anh...,anh giúp tôi nhiều như vậy để làm gì ?
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Tôi từng như cậu đấy
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Đừng hỏi nữa ,đói không ?
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
Đói
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Ăn gì không ?
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
Ăn.
Anh đưa cậu sang nhà mình
Tắm rửa ,rồi đưa cậu đi ăn
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Ngồi vào đây đi
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
Sao đông vậy ?
Cậu nói nhỏ vào tai anh ,cánh tay khẽ nắm vạt áo của anh
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Đây là Hùng hả
Cậu chỉ gật đầu ,lâu ngày cậu không tiếp xúc quá nhiều với người khác cậu có phần ngượng
Trần Minh Hiếu
Trần Minh Hiếu
Không cần phải ngại
Trần Minh Hiếu
Trần Minh Hiếu
Người của Dương ,ngông còn không hết
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Im lặng nào ,tao quăn than vào mặt mày bây giờ
Dương đứng kế Hiếu nướng thịt .Con người mà ai mà không biết sợ
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Hùng bao nhiêu tuổi vậy ??
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
19
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Bằng tuổi Duy nè
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
À..
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
Dương cũng có nhắc tới Duy ,giờ mới biết mặt
Đặng Thành An
Đặng Thành An
An nữa
Trần Minh Hiếu
Trần Minh Hiếu
Nhìn mặt già vậy mà 19 gì An
Đặng Thành An
Đặng Thành An
Câm mồm
An cấu mạnh vào đùi Hiếu một cái đau điếng cả người
Trần Minh Hiếu
Trần Minh Hiếu
Aa...a đau
Đặng Thành An
Đặng Thành An
Cẩn thận cái miệng của anh
Trần Minh Hiếu
Trần Minh Hiếu
Biết rồi
Dương thấy miếng ngon nhất đã chín liền cắt ra đưa cho Hùng
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
Sao anh không chia cho mọi người
Hùng kéo nhẹ góc áo của anh ,nói nhỏ vào tai
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Kệ họ đi ,ăn tự gắp
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Đây nghe hết bạn ơi
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Không có điếc
Đặng Thành An
Đặng Thành An
Đúng rồi đó
Đặng Thành An
Đặng Thành An
Trời ơi ,Hùng chưa biết đâu
Đặng Thành An
Đặng Thành An
Cái ngày mà thằng Dương nó mua 8 gói thảo dược từ chỗ Hùng đó
Đặng Thành An
Đặng Thành An
Nó sài hết trong một đêm
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Tại gói nhỏ mà
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
Hả...hả
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
Không chết hả ,sài hêt 8 gói
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
Anh không bị ngợp hả
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Tôi thấy bình thường,ăn mới là chuyện mấy người nên lo đó
Anh đẩy mũi cậu về phía bàn ăn
Tất cả đều tặng anh "ánh mắt phán xét"
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Xong rồi
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
ăn đi mọi người
____
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Sao không ăn nữa à
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
No quá à
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
Anh gắp nhiều quá ,tôi tự làm được mà
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Cái tay có chút éc ,gắp dễ gì tới
Cậu cầm đũa...không tới cậu
Trần Minh Hiếu
Trần Minh Hiếu
Này này ,tụi này chưa có chết
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Đúng vậy
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Hùng biết Dương như thế nào vậy ?
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
Hùng hả
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
Chuyện là
Hùng kể lại mọi chuyện từ lúc gặp Dương
Tất cả phải nhìn cậu chăm chủ lắng nghe
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Ra là vậy
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Dương cũng biết sợ quá ha anh
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Đúng rồi đó ,tưởng đó giờ Trần Tổng chỉ biết làm nhạc rồi kinh doang thôi chứ
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
Trần Tổng là sao ạ ?
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Là cái tê-
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Sụyt...Im lặng nào cô bé
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Cái đó Quang Anh nói sàm thôi ,không gì hết
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Cậu lên phòng đi ,mai tôi dẫn đi mua đồ
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
À ừm
______________________________
Hot

Comments

Chiki chann🍒

Chiki chann🍒

pk là HACMTCMH chứ sốp

2025-06-20

0

chúi🍌

chúi🍌

gái ơi viết tiếp đi tặng bạn bông hồng là động lực viết tiếp nò

2025-05-22

0

xoài lắc muối ớt

xoài lắc muối ớt

em tặng t/g 1 bông hoa rồi t/g tặng em 1chap được ko ạ

2025-05-22

0

Toàn bộ

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play