[AllVietnam/CHs] We Don'T Talk Anymore
Chap 2: Bạch Nguyệt Quang của Germany
Hơn 11 giờ đêm, Germany mới về nhà.
Federal Republic of Germany
// Chắc giờ này Socialist Republic of Viet Nam cũng ngủ rồi. Haiz, mình mệt quá! //
Federal Republic of Germany
// nhìn kĩ //
Federal Republic of Germany
Hmm...
Federal Republic of Germany
// đèn trong phòng ăn vẫn còn sáng sao? Có vẻ như em ấy bất cẩn quá, vẫn lên tắt điện đi thì hơn. Mình đã nhắc bao nhiêu lần là phải tắt hết đèn trước khi đi ngủ rồi mà. //
Socialist Republic of Viet Nam
Anh về rồi à? // từ trong nhà vệ sinh bước ra //
Vết thương đó chỉ là một vết xước mảnh sượt qua má, nhưng lại như lưỡi dao vô hình cắt sâu vào tận cùng tâm trí tôi. Trong khoảnh khắc tâm lý chực sụp đổ, tôi buộc phải chọn giữa gào thét điên cuồng rồi sụp đổ hay tự làm mình đau để giữ lại chút lý trí mong manh. Và tôi đã chọn vết xước ấy- như một cách khâu lại trái tim đang rách toạc, để không ai nhìn thấy cơn giông đang giằng xé bên trong.
Federal Republic of Germany
// giật mình //
Socialist Republic of Viet Nam
// đi tới chỗ bàn ăn kéo ghế ra ngồi //
Tôi ngồi thẳng lưng trước bàn ăn thịnh soạn không biết đã chờ anh về bao lâu. Khóe môi tôi bất giác nở nụ cười.
Socialist Republic of Viet Nam
// lại gần Ger //
Socialist Republic of Viet Nam
// nhẹ nhàng cởi áo khoác cho Ger //
Federal Republic of Germany
// không kiêng dè cản lại, hất tay Vie ra, tự mình vắt áo lên cây treo quần áo //
Socialist Republic of Viet Nam
// nụ cười có phần mất đi sự tự nhiên //
Socialist Republic of Viet Nam
Làm sao vậy, bình thường em vẫn thay anh treo quần áo mà?
Federal Republic of Germany
Socialist Republic of Viet Nam, hiện tại đã khác xưa rồi. Em đừng làm cho anh thấy chán ghét thêm nữa. // cau mày, tỏ vẻ khó chịu, lùi lại giữ khoảng cách với Vie //
Socialist Republic of Viet Nam
// cúi đầu không lên tiếng, siết chặt lấy áo //
Tôi nghĩ rằng ba năm qua tình cảm vợ chồng vốn có thể lay động được anh nhưng khi Suiwen Kaizon trở về tất cả đều trở thành con số không.
Trời đã khuya. Đèn thành phố vàng vọt. Trong một góc ký ức mà chỉ riêng Việt Nam còn nhớ, giọng nói trầm thấp của Germany và tiếng cười khẽ của Suiwen Kaizon vang lên…
Đây là đoạn hồi tưởng trong quá khứ.
Federal Republic of Germany
Em vẫn không thay đổi gì cả… vẫn thích bánh bao nhân đậu đỏ. // giọng nhẹ nhàng, có chút ngậm ngùi //
Suiwen Kaizon
Thế còn anh thì sao? Anh có thích không? // nhăm nhi miếng bánh bao nhỏ trong tay //
Federal Republic of Germany
Đồ n.g.ố.c, anh chưa bao giờ thích… Chỉ vì em ăn, nên anh mới ăn. // ngập ngừng một thoáng, rồi khẽ cười //
Suiwen Kaizon
Mà này,... Với "người ấy" ý, anh tính như nào?
Federal Republic of Germany
// Im lặng rất lâu, rồi khẽ lắc đầu //
Federal Republic of Germany
Thằng đó ấy tốt. Luôn chờ anh về, luôn bật đèn dù anh về khuya. Nhưng… không phải em. // ánh mắt có chút u buồn //
Suiwen Kaizon
// có chút buồn //
Suiwen Kaizon
Hmm...Anh còn nhớ không… năm lớp 12, em nói thèm bánh bao nhân đậu đỏ. Quán đó cách trường tận năm con phố…
Federal Republic of Germany
// nhìn Kaizon, ánh mắt dịu lại //
Federal Republic of Germany
Anh nhớ. Hôm đó trời nắng gắt, nhưng anh vẫn đi, đứng xếp hàng gần một tiếng. Chỉ vì em nói… thèm.
Suiwen Kaizon
// ánh mắt chạm nhẹ vào mắt Ger, rồi né tránh //
Suiwen Kaizon
Lúc nhận cái bánh bao đó, nó vẫn còn nóng. Em không biết anh đã làm thế nào…
Federal Republic of Germany
Anh ôm nó trong lòng suốt đường về. Như đang ôm cả tâm tình của em. // giọng trầm, nhẹ như gió thoảng //
Đến khi kết hôn, tôi hỏi anh thích ăn gì. Anh trả lời là bánh bao nhân đậu đỏ, ban đầu tôi chỉ nghĩ qua loa đó là khẩu vị anh thích nhưng khi biết đến Suiwen và mối quan hệ giữa anh và Suiwen thì tôi mới hiểu ra rằng từ trước đến nay Germany không thích ăn bánh đậu đỏ mà vì Kaizon thích nên anh mới ăn.
Dù biết rõ rành rành ra nhưng tôi vẫn cắm đầu học làm bánh bao nhân đậu đỏ, thuần thục đến mức bạn bè đều khuyên tôi mở tiệm.
Bất quá Germany chỉ nếm qua một lần rồi bảo tôi đừng làm nữa. Về sau tôi mới phát hiện, Germany mỗi lần tan làm đều mua bánh bao nhân đậu đỏ ở cửa hàng năm nào, có lần anh ngồi trong xe vừa ăn nước mắt vừa chảy xuống.
Khoảnh khắc đó tôi liền biết đời này bản thân có vì anh thay đổi nhiều cách mấy cũng không thể thay thế vị trí của Suiwen Kaizon trong tim anh.
Tình yêu đôi khi thật hoang đường và tàn nhẫn. Yêu một người không đáp lại chẳng khác gì ôm chặt một chậu xương rồng đầy gai nhọn: mỗi phút giây quấn quít là một nhát cứa vào da thịt, máu lòng tuôn đầm đìa mà tim vẫn khắc khoải không buông. Thế nhưng chỉ cần một ánh nhìn lướt qua, một nụ cười thoáng qua, dẫu đau đớn đến tận xương tủy, ta vẫn nguyện đón nhận mọi vết thương để được một lần thấu hiểu trái tim người ta. Và rồi sau tất cả, khi nhận ra mình chỉ là kẻ lẻ loi bên lề hạnh phúc của họ, nỗi ê chề mới thật sự khiến ta bật khóc thét, như vạn mũi tên xuyên tim không ngừng vặn xoắn.
Federal Republic of Germany
Lấy băng- gâu dán vết thương lại đi.
Socialist Republic of Viet Nam
Thôi kệ đi anh, em không sao.
Socialist Republic of Viet Nam
Vào ăn cơm thôi anh!
Federal Republic of Germany
...
Federal Republic of Germany
Em kí giấy ly hôn chưa?
Socialist Republic of Viet Nam
Ăn cơm xong rồi nói được không anh. Em đói quá! // gượng cười //
Anh sầm mặt bước tới, không một lời báo trước mà hất tung cả mâm cơm xuống nền nhà lạnh lẽo. Nước canh còn nóng bắn tung toé vào chân tôi, bỏng rát đến mức khiến tôi vô thức co rút mười đầu ngón chân lại, như muốn thu mình khỏi sự tàn nhẫn không lời.
Mâm cơm này- tôi đã kiên nhẫn hâm đi hâm lại mười lăm lần, mỗi lần là một chút hy vọng mong manh rằng anh sẽ về, rằng anh còn đoái hoài. Giờ thì tốt rồi, chẳng cần hâm nữa, bởi thứ tan vỡ lúc này không chỉ là bữa ăn, mà là chút tàn dư cuối cùng của tình yêu mà tôi ôm giữ.
Federal Republic of Germany
Em làm sao đấy? Không uống thuốc rồi lên cơn đấy à?
Federal Republic of Germany
Em thèm khát có một mái ấm đến thế à?
Federal Republic of Germany
Anh đã bảo rồi, từ trước đến nay anh chưa hề yêu em, hiểu không?
Federal Republic of Germany
// tức giận, hét lớn lên //
Thái dương anh nổi đầy gân xanh, hiển nhiên là vô cùng bất mãn với trò dây dưa này của tôi.
Socialist Republic of Viet Nam
// cúi xuống, cẩn thận nhặt nhạnh từng mảnh bát đĩa vỡ gom lại một chỗ //
Socialist Republic of Viet Nam
Đơn ly hôn em đã kí rồi. Nhưng em có một điều kiện!
Federal Republic of Germany
Điều kiện gì?
Federal Republic of Germany
// khó chịu, nhăn mày lại //
Socialist Republic of Viet Nam
// không ngẩng đầu, cứ thế nói //
Socialist Republic of Viet Nam
Cùng em trở thành một đôi vợ chồng đúng nghĩa trong vòng bảy ngày.
Đợi sau khi cảm xúc trong lòng bình lắng lại, chắc chắn rằng nước mắt không rơi, tôi mới ngẩng đầu nhìn anh, đôi mắt bồ câu lay động lòng người.
Socialist Republic of Viet Nam
Bảy ngày thôi, không khó đúng chứ, ngài Germany?
Federal Republic of Germany
// trầm ngâm 1 lúc, nhìn Vie một cách chán nản //
Federal Republic of Germany
// suy nghĩ 1 lát //
Federal Republic of Germany
Ừm, cũng được thôi.
Socialist Republic of Viet Nam
Cảm ơn. // cúi đầu cảm ơn //
Socialist Republic of Viet Nam
// đi đến chỗ bồn rửa tay, bật vòi nước lên rửa tay //
Socialist Republic of Viet Nam
À, theo ý anh em đã phá thai rồi. Sau này kết hôn cùng Suiwen Kaizon cũng không cần lo, em dắt con tìm anh chịu trách nhiệm.
Federal Republic of Germany
Em đúng là trẻ con, hai mấy tuổi rồi mà cư xử không bằng một đứa trẻ mới lên ba.
Anh còn tưởng tôi sẽ sống chết giữ lại đứa bé này. Hóa ra tôi cũng không yêu anh nhiều như anh tưởng. Từ nhỏ chẳng phải tôi đã sống nghèo hèn rồi hay sao? Thế nên tôi yêu anh ban đầu cũng chỉ vì anh là đại thiếu gia trong gia tộc Germany. Tôi trong mắt anh bây giờ chả khác gì kẻ hư danh hám lợi cả.
Comments
Húc bồn cầu🤘🔥🔥🔥
ủa tưởng con gái?
ông này là trai à???🤨
2025-08-29
2
mèo béo
nếu anh ko yêu người ta thì ly hôn đi giải thoát cho ngài ấy thiếu ngài ngài ấy có chết đâu
2025-08-05
0
ミ★souтн_κoʀᴇᴀ★彡
chơi mất dạy v Friend ngt có ý tốt mà lại....
2025-08-27
0