[Chu Tô] Khuya Rồi, Em Ngủ Chưa?
#5: Cậu....đang giấu điều gì?
Không ai biết Tô Tân Hạo bắt đầu để ý đến Chu Chí Hâm khi nào. Có thể là buổi đầu tiên anh vào 12A1, áo thẳng thớm, ánh mắt không nhìn ai
Cũng có thể khoảng khắc ánh mắt cả hai chạm nhau, như hai bầu trời ngược hướng, cùng giấu một cơn bão
Sau giờ học, lớp vắng người. Bầu không khí có thứ gì đó trôi chậm rãi, nặng nề như mưa đọng trong ly thủy tinh. Và giữa không khí ấy, có môtj cuoijc chạm trán đang dần hình thành
Chu Chí Hâm
/đứng dậy, thu dọn sách vỡ. Tay cậu cẩn thận gấp mép vở, động tác anh như đang trì hoãn việc rời đi/
Tô Tân Hạo
/bình tĩnh, nhưng rõ ràng là chủ động bắt chuyện/ Lần sau trực nhật đừng trốn. Cậu không giỏi tàng hình đâu
Chu Chí Hâm
/khựng tay, không ngẩng đầu, nhưng khoé môi thoáng giật nhẹ, giọng thâos, hơi khàn, không thâm thiện đáp/ Tôi không biết lịch trực. Tôi mới chuyển đến
Tô Tân Hạo
/nghiêng dựa đầu vào tường, khẽ cười, không ý giễu cợt, nhưng rõ là không tin hoàn toàn/ Vậy trùng hợp thật. Hôm nào cậu cũng biến mất đúng lúc cần dọn dẹp
Sự bình tĩnh của Hạo Hạo giống như gương mặt phẳng lặng của mặt hồ ban đêm - chỉ cần một viên sỏi ném xuống, sẽ để lộ toàn bộ những gì bị che khuất. Và viên sỏi đó, lần này chính là câu hỏi cậu ném ra
Tô Tân Hạo
/trầm giọng, nhưng chậm rãi như đang dò từng phản ứng/ Cậu...đang giấu điều gì?
Chu Chí Hâm
/ngẩng lên ánh mắt dừng lại mặt Hạo. Không né, không rung, cũng không chút phòng bị/ Nếu tôi có gì cần giấu...thì cũng không đến lượt cậu hỏi
Tô Tân Hạo
/bỏ tay khỏi cằm, chống tay lên bàn, ánh mắt thu lại, nghiêm túc hơn/
Tô Tân Hạo
/hạ giọng, lần này không trêu chọc nữa/ Tôi từng nhìn thấy ánh mắt đó - ở một người không còn sống...
Không khí bỗng dưng trở nên lạnh hơn. Không phải vì gió. Không phải vì mưa. Mà bởi một câu hỏi mang theo vết cắt từ quá khứ
Chu Chí Hâm
/nất động vài giây, rồi hạ mắt xuống, lần đầu chủ động cắt lời/ Tôi không phải người đó
Tô Tân Hạo
/gật nhẹ, ánh mắt dãn ra một chút/ Tôi biết. Nhưng ánh mắt cậu đang giống như cậu muốn biến mất
Chu Chí Hâm
/quay đi/Cậu không cần hiểu tôi
Tô Tân Hạo
/nhẹ nhàng/ Nhưng tôi muốn hiểu..
Cách cửa khép lại. Trong lớp chỉ còn Tô Tân Hạo cùng ánh mắt chiều rơi trên sàn gạch
Một người đi - che giấu điều gì đó
Một người ở lại - để tìm ra điều gì đó
Trò chơi bắt đầu, nhưng cả hai biết mình đã đặt cược
Comments