chương 2

Tôi biết phòng thí nghiệm nào. Phòng Sinh, tầng 2. Nó đã bị khóa từ khi một học sinh mất tích năm ngoái người ta nói bạn ấy từng nghe thấy tiếng ai đó gọi tên mình từ trong tủ kính... rồi tự mở tủ chui vào, không bao giờ thấy trở lại. Tim tôi đập mạnh. Nhưng tôi vẫn đi.
cánh cửa phòng đó đã bị khoá,nhưng bị ai đó đập mạnh từ bên trong. Tôi giật mình, ôm chặt cuốn sổ vào lòng. Làn hơi lạnh lẽo len lỏi qua từng khe cửa, như có hàng chục ngón tay mảnh khảnh đang bò lên da thịt tôi.
Tôi rùng mình. Từ khe cửa hé mở, một mùi hôi tanh phảng phất bốc lên như mùi máu khô trộn lẫn với mùi sắt gỉ và... thứ gì đó mục nát. Tim tôi đập loạn. Từng nhịp như trống giục tử thần. Tôi không thể nhấc chân, không thể nuốt nước bọt, không thể rời mắt khỏi khoảng tối đang dần loang ra trong căn phòng ấy. Rồi… một thứ gì đó trườn ra.
Nó không đi. Nó không bò. Nó… trượt. Như khói, như nước, như hơi thở của cái chết. Bóng đen ấy lặng lẽ bò dọc tường, không có mặt, không có hình dạng rõ ràng, nhưng mỗi khi tôi nhìn vào, đầu tôi như có ai đó bóp chặt đau nhói. Và… nó cười. Tiếng cười khè khè vang lên bên tai, dù môi nó không hề nhúc nhích.
Bijan
Bijan
Đừng lại gần…//giọng run //
Nhưng nó không dừng. Nó xé gió lao tới, khiến không khí trong phòng như đông cứng lại. Tôi ngã xuống, toàn thân tê liệt. Cuốn sổ trên tay tôi chợt bốc lên một luồng sáng rực, nhưng không đủ mạnh nó vẫn tới gần. Quá gần. Tôi thấy rõ khuôn mặt nó lần đầu tiên mặt của một học sinh, da tróc từng mảng, mắt không còn tròng, miệng mỉm cười... như thể đang vui mừng vì được gặp lại tôi.
Nv Phụ
Nv Phụ
Oan hồn : ngươi là người thứ hai
Tôi vùng dậy, tim đập như muốn xé toang lồng ngực. Nỗi sợ trào lên tận óc, nhưng trong khoảnh khắc ấy tôi không thể chết. và càng không thể để chính mình bị thứ thứ này nuốt trọn
Bijan
Bijan
TA KHÔNG PHẢI NGƯỜI THỨ HAI!!!//gào lên//
Cuốn sổ trên tay tôi rực sáng dữ dội. Các trang giấy lật xoàn xoạt, như có ai đó đang điên cuồng tìm kiếm một điều gì. Bàn tay tôi run bần bật, nhưng tôi vẫn ép nó chạm vào dòng chữ “2/7”. Ngay lập tức, một luồng ánh sáng đỏ thẫm như máu tươi hòa cùng lửa cháy bắn ra từ giữa cuốn sổ, xiên thẳng qua bóng đen. Nó rú lên, tiếng gào như hàng trăm cổ họng hợp lại, chồng chất uất hận và đau đớn. Nhưng nó vẫn chưa tan. Nó chao đảo, rồi nhào tới, vươn cánh tay rách nát xuyên qua ánh sáng để túm lấy ngực tôi. Tôi cảm thấy tim mình thắt lại. Đau. Lạnh. Tối.
Bijan
Bijan
Không ổn…//chợt thấy chất hoá học//
Tôi chụp vội chất hóa học, không kịp nghĩ ngợi, ném thẳng vào phần thân đang lở loét và thở phì phò thứ khói đen độc hại.
Một tiếng rít kinh khủng vang lên, thân thể oan hồn vỡ ra như làn khói gặp lửa. Nó quằn quại, giãy giụa, rồi nổ tung thành hàng ngàn vệt sáng tím bay loạn xạ, như hồn ma bị xé vụn. Không gian chợt tĩnh lặng. Tôi quỵ xuống, toàn thân đẫm mồ hôi, hai tay run bần bật.
Tôi nhìn xuống vật trong tay. Cánh tay trái khâu vá chằng chịt, còn có vết bầm tím…
Bijan
Bijan
tại sao tôi lại làm thế này…//siết chặt nắm tay lại//
Chúng tôi đâu thân thiết. Cậu ấy chỉ là một hồn ma mới xuất hiện trong cuộc đời tôi, kỳ quặc, lạnh lùng, đầy bí ẩn… và đáng sợ. Nhưng... Tôi vẫn lao vào căn phòng bị cấm. Tôi vẫn cãi lại nỗi sợ. Vẫn gào thét, phản kháng, liều mạng… Vì một phần trong tôi muốn biết cậu ta là ai. Và tại sao… tôi lại cảm thấy mình không còn đường lui.
bỗng cánh tay trái của cậu ta tan ra… và nhập vào quyển sổ
cuốn sổ nhẹ nhàng lật thêm một trang. “3/7 bàn tay phải bị giam trong ngăn kéo bàn số 4, nơi từng có người mượn xác viết thư tuyệt mệnh.” Tôi chết điếng.
Tôi nhìn chằm chằm dòng chữ vừa hiện ra. “Ngăn kéo bàn số 4. Viết thư tuyệt mệnh?” Tôi chưa từng nghe ai nhắc đến chuyện đó trong trường. Hay là… họ cố tình không nhắc đến? Tôi bước ra khỏi phòng thí nghiệm. Chân đi không vững, cảm giác như từng bước chân đang đè lên tiếng thì thầm lạ tai.
Tôi bước ra khỏi cửa, vẫn còn chưa hoàn hồn sau những dòng chữ lạnh gáy trong cuốn sổ. Hành lang dài hun hút không một bóng người, chỉ còn ánh đèn huỳnh quang mờ mờ nhấp nháy như sắp tắt. Gió lạnh bất chợt thổi qua, mang theo mùi ẩm mốc từ phòng thí nghiệm cũ kỹ phía sau.
“Soạt… soạt…”
Âm thanh của ai đó đang bước thật khẽ, kéo lê chân trên nền gạch sau lưng tôi. Tôi quay phắt lại không có ai cả.
Bijan
Bijan
tưởng tượng thôi…//trấn an//
Bỗng một bàn tay lạnh toát đặt lên vai tôi. Tôi hét lên, tim như nhảy khỏi lồng ngực, quay lại định bỏ chạy thì—-
Elsu
Elsu
Suỵtttt
là Elsu
Làn gió nhẹ lướt qua hành lang cuốn mái tóc xanh của cậu ta bay lên theo từng đợt sóng mềm mại. Mái tóc ấy ánh lên màu lam nhạt dưới ánh đèn, như có thứ ánh sáng từ nơi khác phản chiếu vào. Đẹp đến mức không thật.
Nếu Elsu không có những vết may đó… nếu cậu ta vẫn còn là một con người thực sự… tôi cá là sẽ có rất nhiều người thích cậu ta lắm.Đến tôi còn mê vẻ đẹp đó mà… Nhưng Elsu không phải con người nữa.
Bijan
Bijan
Cậu… làm cái quái gì vậy?! Suýt chút nữa tôi bị đứng tim rồi đó!!
Elsu
Elsu
Ngăn kéo bàn số 4… không phải ai cũng dám mở ra đâu…// nói nhỏ nhưng đủ nghe//
Bijan
Bijan
Bộ tưởng tôi nhát lắm hả….
tôi lầm bầm, phồng má ra vẻ giận dỗi, nhưng thật ra chỉ đang cố che đi sự run rẩy đang len lén trườn qua lồng ngực
Ánh mắt Elsu lướt nhẹ qua tôi. Cậu ta không cười, chỉ nghiêng đầu một chút như đang quan sát điều gì đó... hoặc đang đợi tôi hành động.
Bijan
Bijan
T-thôi… muộn rồi đi ngủ//cười ngây thơ//
Tối đó, tôi về ký túc xá với đầu óc vẫn còn lởn vởn hình ảnh những đường chỉ may và lời nói nửa thật nửa đùa của Elsu. “Ngăn kéo số 4… không phải ai cũng dám mở ra đâu.” Tắm xong, tôi chỉ định lăn ra ngủ cho quên hết chuyện quái quỷ ban chiều. Vừa mở cửa phòng thì
Triệu Vân
Triệu Vân
Ê BIJAN! Về trễ dữ ha, định hẹn hò với ma đấy hả?
Giọng Triệu Vân vang lên như kèn báo động. Thằng này ở chung phòng với tôi, miệng lúc nào cũng như loa phát thanh phát sóng 24/24. Nó lao tới, tay cầm gói snack, mặt nhăn nhở.
Bijan
Bijan
tao học bù
Triệu Vân
Triệu Vân
Ờ, học bù hả? Mà mặt mày sao nhìn như bị bóng đè 7 lần rồi vậy?// cười khành khạch, tiện tay nhét snack vào mồm//
Tôi quăng cặp lên bàn, định im lặng cho qua, nhưng ánh mắt tôi chợt dừng lại… Trên giường của tôi có một tờ giấy nhỏ không biết từ đâu rơi ra. Tôi không nhớ mình để nó ở đó. Không ai trong phòng cũng rảnh để giở trò. Trừ khi... Tôi cầm tờ giấy lên. Chữ viết xiêu vẹo, mực đen đã lem như bị nước làm nhòe: “Cậu đã mở. Cậu sẽ phải trả lại thứ đó.”
Tôi siết chặt tờ giấy trong tay. Giấy thấm nước nhẹ, lạnh buốt như ai đó vừa mới để nó từ trong ngăn đá ra.
Triệu Vân
Triệu Vân
Ê cái gì đấy!//tò mò lú đầu qua coi//
Bijan
Bijan
Tờ giấy. Không biết ai để lên giường tao.
Triệu Vân
Triệu Vân
rả lại cái gì? Trả vở bài tập à? Mày mượn con nhỏ lớp bên không trả hả?//cười phá lên//
Bijan
Bijan
không đùa
Bijan
Bijan
nay tao gặp chuyện lạ
kể ra thì chẳng ai tin có một học sinh may đầy người, thì thầm về ngăn kéo số 4, và giờ là tờ giấy kỳ quái không biết từ đâu đến. Triệu Vân im lặng nhìn tôi vài giây, rồi đột nhiên… nó ngồi bật dậy
Triệu Vân
Triệu Vân
oh noooo
Bijan
Bijan
chuyện gì?
Triệu Vân
Triệu Vân
Cái ngăn kéo số 4… là cái bàn của lớp 10A2 phải không?
Bijan
Bijan
ừ// gật đầu//
Triệu Vân
Triệu Vân
Mày biết gì không?//giọng nhỏ dần//
Triệu Vân
Triệu Vân
Năm ngoái, có một đứa bị đồn là... từng mất tích sau giờ học ở chính cái phòng đó. Bàn số 4. Không ai tìm thấy xác.
Tôi khựng lại. Máu trong người như đông lại thành đá.
————-
Tg
Tg
Tự nhiên thấy ấy quá:)))
Hot

Comments

An Khánh

An Khánh

đang mưa mà đọc truyện của shop kiểu:))

2025-06-17

0

Thiên Thần giáng thế 🎀

Thiên Thần giáng thế 🎀

Hay phết

2025-05-26

1

Toàn bộ

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play