[Bijan X Elsu]Lại Trốn Đâu Rồi?
Chương 3 bàn số 4
Đêm đó, khi mọi thứ yên ắng, tôi nằm trên giường, tay vẫn siết chặt tờ giấy ẩm lạnh. Đôi mắt khép lại, nhưng giấc ngủ không hề nhẹ nhàng.
Trong mơ, cảnh vật mờ ảo, như qua một lớp màn sương dày đặc, nhưng từng hình ảnh vẫn hiện rõ từng mảnh nhỏ đau đớn.
Tôi thấy Elsu nằm trên sàn nhà, người đầy vết thương, tay ôm lấy bụng, mắt lim dim mà trong đáy mắt vẫn hằn sâu nỗi sợ hãi vô tận. Còn có chút hận thù…
Tiếng hét khàn đặc vang lên, pha lẫn với tiếng gõ cửa, những lời quát mắng lạnh lùng đầy ghê rợn từ phía xa
Nv ẩn
Đừng gây rối! Im ngay, đồ hỗn xược!
Trước mắt tôi là một cảnh tượng kinh hoàng.
Elsu nằm vật xuống nền nhà lạnh lẽo, người bê bết máu bầm tím đến mức không thể phân biệt nổi đâu là vết bầm, đâu là vết xước. Những vết thương hằn sâu trên da thịt như những dấu roi quất không ngừng, làm da thịt rách nát và sưng phồng lên từng mảng.
Gương mặt cậu nhăn nhó trong đau đớn, đôi mắt đỏ ngầu nhưng vẫn ánh lên sự kiên cường tuyệt vọng, cố gắng mở ra để nhìn tôi như muốn nói điều gì nhưng chẳng thể.
Bất chợt, tiếng gõ cửa rầm rập vang lên.
Triệu Vân
Ê, Bijan, tỉnh chưa? Mày mà còn nằm đó là tao đạp cửa thật đấy!//vừa quát vừa cười khẩy//
Tôi bật ngồi dậy, toàn thân run rẩy vì sợ hãi, lưng ướt đẫm mồ hôi. Nhưng khi nhìn thấy gương mặt bình tĩnh của thằng Triệu Vân, tôi dần lấy lại được sự bình tĩnh
Bijan
Có chuyện rồi, Vân ơi... chuyện không chỉ là trò đùa nữa đâu.
Buổi học hôm đó diễn ra như mọi khi ánh nắng tràn vào cửa sổ, tiếng giảng bài đều đều như nhịp kim đồng hồ gõ nhè nhẹ lên tâm trí.
Nhưng tôi không nghe thấy gì cả.
Tâm trí tôi vẫn lặp lại những gì đã trải qua:
Phòng thí nghiệm cũ. Bàn tay trái. Tiếng la. Cuốn sổ. Elsu.
Tôi chống cằm, mắt nhìn bảng nhưng chẳng thấy chữ nào. Một cảm giác… trống rỗng và nặng nề cứ bám lấy tôi. Như thể mình vừa bước qua một cánh cửa mà không còn đường quay lại.
Cửa lớp mở ra.
Một bước chân vang lên nhẹ nhàng, không ai để ý.
Tôi tưởng là giám thị hay bạn nào trễ giờ, nhưng khi nhìn lên, trái tim tôi bỏ một nhịp.
Elsu
Cậu bước vào lớp với vẻ bình thản
Nhưng tôi biết cậu ta không nên ở đây. Không thể có mặt ở đây.
Và điều kỳ lạ nhất là chẳng ai quay đầu nhìn cậu.
Không một ai thắc mắc. Không tiếng xì xào.
Chỉ tôi, một mình tôi thấy Elsu đang lặng lẽ bước đến ghế bên cạnh tôi và ngồi xuống.
Tôi đông cứng người.
Elsu
Tôi khiến cậu mất tập trung à?//kéo ghế ngồi kế bên Bijan//
Tôi không trả lời ngay.
Chỉ lén liếc sang, tim đập nhanh trong lồng ngực.
Bijan
Tôi…tưởng cậu chỉ xuất hiện vào ban đêm thôi…
Elsu
Tôi không phải ma cổ điển như mấy thứ trên phim//hơi mỉm cười//
Elsu
Chỉ là… tôi đến được khi cậu nghĩ đến tôi đủ nhiều
Bijan
Tôi không nghĩ mình mong gặp cậu thêm lần nào nữa đâu//quay sang nhìn cậu//
Elsu khẽ nghiêng đầu, ánh mắt phảng phất như đang buồn, nhưng cậu không nói gì.
Chúng tôi ngồi im trong vài giây. Bên ngoài, ve sầu vẫn kêu râm ran.
Elsu
Sau buổi học… đến dãy bàn cũ cuối hành lang.Bàn số 4.//khẽ nói//
Buổi chiều.
Trường vắng dần. Tiếng bước chân đã thưa thớt, chỉ còn lại tiếng chổi quét loạt xoạt của cô lao công đâu đó ngoài hành lang.
Tôi bước một mình về phía dãy bàn cũ nơi bị bỏ hoang sau đợt cải tạo lớp. Mọi người ít ai lui tới, bởi không khí ở đó luôn… kỳ lạ một cách khó tả.
Tôi dừng lại trước bàn học số 4.
Ánh sáng chiều len vào ô cửa kính phủ bụi. Trên mặt bàn, những vết xước như ai đó đã từng khắc lên hàng trăm lần chữ “help” rồi lại xóa.
Tôi ngập ngừng, nhưng rồi hít sâu, kéo chiếc ghế cũ ra. Tiếng két vang lên khiến tôi nổi da gà.
Tôi ngồi xuống.
Ngăn bàn vẫn còn đó, khép hờ.
Tôi đưa tay mở ra…
Bên trong là một chiếc hộp gỗ nhỏ. Màu gỗ thẫm như bị tẩm máu, và trên nắp có khắc mấy nét chữ loằng ngoằng:
“Mảnh thứ ba.”
Tôi không thở nổi.
Tay tôi run lên khi mở nắp hộp…
Bàn tay phải.
Khác hẳn bàn tay trái lạnh băng hôm trước bàn tay này như còn hơi ấm, các khớp ngón vẫn linh hoạt, như chưa từng lìa khỏi cơ thể.
Tôi giật lùi lại, làm ghế ngã đổ ra sau.
Rồi…
Một tiếng cộc... cộc... cộc... vang lên từ dưới sàn bàn.
Tôi quay ngoắt lại.
Tiếng cộc ấy… như ai đó đang gõ từ bên trong lòng đất.
Elsu xuất hiện.
Cậu ngồi trên thành cửa sổ, như đã ở đó từ lâu.
Elsu
lấy nó đi…//nhìn trời chiều//
Elsu
Không. Nhưng có thứ khác vẫn đang giữ nó sống. Một phần linh hồn… bị ghim lại ở đây
Tôi cầm lấy bàn tay phải, cảm giác như đang nắm lấy nhịp tim còn đập dở.
Không khí trong phòng bỗng lạnh đi.
Elsu
nó không chịu rời đi//nói khẽ//
Elsu
Chúng ta phải thuyết phục nó buông tay… hoặc đối mặt với thứ đang điều khiển nó.
Comments