3

8h sáng. Trong bếp. Anh Khoa đang chiên trứng, mặc áo thun rộng màu đen, tóc rối bù. Huỳnh Sơn vừa ngủ dậy, tóc dựng ngược.
Nguyễn Huỳnh Sơn
Nguyễn Huỳnh Sơn
Có phần cho tôi không đó?//vừa dụi mắt vừa ngáp//
Trần Anh Khoa
Trần Anh Khoa
Không. Trứng nhà anh, bếp tôi chiên, bụng tôi ăn.//gắp trứng ra đĩa, đặt lên bàn//
Nguyễn Huỳnh Sơn
Nguyễn Huỳnh Sơn
Vậy tôi ăn xúc xích. Tủ còn chứ?//mở tủ lạnh lục lọi//
Trần Anh Khoa
Trần Anh Khoa
…Hôm qua anh ăn 4 cây. Hết rồi.//nhấp một ngụm trà, kéo ghế ngồi//
Nguyễn Huỳnh Sơn
Nguyễn Huỳnh Sơn
Trời má.//đứng dựa vô tủ lạnh, tay khoanh lại, mặt nhăn nhó//
Nguyễn Huỳnh Sơn
Nguyễn Huỳnh Sơn
Vậy cho một miếng trứng đi. Năn nỉ đó.
Trần Anh Khoa
Trần Anh Khoa
Cắt đôi là xong. Đừng có kêu năn nỉ.//đẩy đĩa trứng lại gần Sơn, nhấc đũa lên cắt đôi không thương tiếc//
Nguyễn Huỳnh Sơn
Nguyễn Huỳnh Sơn
Cậu thiệt tình… lạnh lùng dễ sợ. //ngồi xuống ăn như chưa từng càm ràm//
-------
Chiều muộn. Phòng khách. Huỳnh Sơn nằm dài trên ghế, bật nhạc nhỏ. Anh Khoa đang gấp quần áo.
Nguyễn Huỳnh Sơn
Nguyễn Huỳnh Sơn
Cậu gấp đồ nhìn kỹ thuật ha. Hồi trước sống một mình quen rồi đúng không?//chống cằm nhìn Khoa gấp áo thun//
Trần Anh Khoa
Trần Anh Khoa
Ừ. Ba năm. //vẫn gấp mà không ngẩng lên//
Nguyễn Huỳnh Sơn
Nguyễn Huỳnh Sơn
Tôi sống một mình cũng ba năm mà không gấp được cái quần nào ngay ngắn.//phì cười rồi thả người xuống ghế//
Trần Anh Khoa
Trần Anh Khoa
Không liên quan. Ý chí anh yếu thôi. //đặt chồng đồ đã gấp lên ghế//
Nguyễn Huỳnh Sơn
Nguyễn Huỳnh Sơn
…Cậu hay công kích người khác dữ ha. //ngước mắt nhìn trần nhà, giọng uể oải//
Trần Anh Khoa
Trần Anh Khoa
Anh dễ bị công kích quá thì sao? //ngồi xuống, rót ly nước, đưa cho Sơn//
------
Tối. Hai người ngồi ăn cơm. Trên bàn có canh rong biển, đậu sốt cà và cá chiên.
Nguyễn Huỳnh Sơn
Nguyễn Huỳnh Sơn
Ngon quá trời. //gắp một miếng cá, gật gù//
Trần Anh Khoa
Trần Anh Khoa
Ừ. //ăn chậm, không nhìn đối phương//
Nguyễn Huỳnh Sơn
Nguyễn Huỳnh Sơn
Cậu nấu được mấy món? //nhai xong mới hỏi tiếp//
Trần Anh Khoa
Trần Anh Khoa
Chừng đó. //gật nhẹ về phía bàn ăn//
Nguyễn Huỳnh Sơn
Nguyễn Huỳnh Sơn
…Ít vậy cũng đủ làm tôi ghiền rồi.//bật cười nhẹ, đưa tay rót thêm nước cho cả hai//
Trần Anh Khoa
Trần Anh Khoa
Lần sau có món mới. Đừng chê là được.//ngừng đũa một chút rồi nói nhỏ//
Nguyễn Huỳnh Sơn
Nguyễn Huỳnh Sơn
Không dám. Tôi còn đang suy nghĩ… làm sao để cưới được đầu bếp trong nhà đây. //nháy mắt trêu//
Trần Anh Khoa
Trần Anh Khoa
…Cưới thì khỏi ăn.//nhướng mày nhìn một cái rồi tiếp tục ăn cơm//
Nguyễn Huỳnh Sơn
Nguyễn Huỳnh Sơn
Cậu đuổi khéo tôi hoài ha.//cười khẽ, chống cằm nhìn Khoa ăn như thú vui mỗi bữa//
-----------
Buổi sáng. Trời mưa lâm râm. Trong phòng khách, Anh Khoa đang nằm dài trên ghế sofa, trùm mền, mặt đỏ bừng.
Nguyễn Huỳnh Sơn
Nguyễn Huỳnh Sơn
Cậu cảm từ hôm qua hả mà không nói gì? //đứng khoanh tay nhìn Khoa, lông mày nhíu lại//
Trần Anh Khoa
Trần Anh Khoa
Không nặng. Nghỉ chút là hết. //giọng khàn khàn, cố ngồi dậy nhưng lảo đảo//
Nguyễn Huỳnh Sơn
Nguyễn Huỳnh Sơn
Cái đầu cậu ‘không nặng’. Người như cây lau vậy mà còn cố. Nằm xuống!//đè vai Khoa nhẹ nhàng ép xuống lại ghế//
Trần Anh Khoa
Trần Anh Khoa
…Lẹ bệnh, lẹ hết. //che mền tới tận cằm, mắt lim dim//
Nguyễn Huỳnh Sơn
Nguyễn Huỳnh Sơn
Không giỏi chăm bản thân mà còn bày đặt cứng đầu.//bước vào bếp lục tủ lạnh//
Trong bếp. Sơn lục nguyên cả tủ. Tay lấy gạo, tay lấy trứng, đầu thì nghĩ lung tung.
Nguyễn Huỳnh Sơn
Nguyễn Huỳnh Sơn
Cháo trứng thì dễ… Nhưng có cho tiêu không ta? Cậu đó giờ ăn cháo có tiêu không?//tự lẩm bẩm, tay vừa đảo gạo trong nồi//
Nguyễn Huỳnh Sơn
Nguyễn Huỳnh Sơn
Biết vậy hôm qua ép uống nước cam thêm lần nữa.//lắc đầu thở dài, cho thêm ít nước vào nồi//
Một tiếng sau. Ghế sofa. Anh Khoa đang ngủ li bì. Sơn bưng tô cháo nóng tới, đặt xuống bàn.
Nguyễn Huỳnh Sơn
Nguyễn Huỳnh Sơn
Dậy ăn cháo. Không ăn là tôi đút. //ngồi thẳng xuống ghế đối diện, đưa muỗng ra//
Trần Anh Khoa
Trần Anh Khoa
…Tôi tự ăn được. //vừa dậy đã nhăn mặt vì mùi tiêu bay lên//
Nguyễn Huỳnh Sơn
Nguyễn Huỳnh Sơn
Sao? Mùi lạ quá hả? Tôi… lỡ tay cho hơi nhiều tiêu.//nhăn mặt xin lỗi nhỏ nhẹ//
Trần Anh Khoa
Trần Anh Khoa
…Mũi nghẹt nên cũng không ngửi ra đâu. //cầm tô lên ăn chậm chậm//
Nguyễn Huỳnh Sơn
Nguyễn Huỳnh Sơn
Vậy thì tốt. Tôi ráng hầm cả tiếng đồng hồ. Cậu mà bỏ thừa là tôi giận.//chống cằm nhìn Khoa ăn như trông con//
Trần Anh Khoa
Trần Anh Khoa
…Ừm. Ngon. Ăn được.//giọng khàn mà vẫn cố cười một chút//
Nguyễn Huỳnh Sơn
Nguyễn Huỳnh Sơn
Không phải ăn được, là ‘ngon’ mới đúng.//giọng hơi gắt nhẹ nhưng ánh mắt mềm đi//
Một giờ sau. Anh Khoa đã ngủ lại. Huỳnh Sơn đang ngồi kế bên, gác chân, lướt điện thoại. Trời vẫn mưa.
Nguyễn Huỳnh Sơn
Nguyễn Huỳnh Sơn
Đồ lì lợm. Cũng may là sống chung, chứ để cậu ở riêng chắc lăn ra luôn rồi.//vươn tay kéo mền lại cho Khoa//
Trần Anh Khoa
Trần Anh Khoa
…Không có anh, chắc tôi không sống nổi.//giọng bé như muỗi kêu, lẫn vào tiếng mưa rơi//
Nguyễn Huỳnh Sơn
Nguyễn Huỳnh Sơn
…Nói cái gì đó? Gọi lại coi. //ngồi thẳng dậy, tai vểnh lên//
Trần Anh Khoa
Trần Anh Khoa
…Gọi gì?//hé mắt nhìn Sơn, môi nhếch cười một bên//
Nguyễn Huỳnh Sơn
Nguyễn Huỳnh Sơn
Thì hồi nãy… cái câu ‘không có anh’ gì đó. //mặt nóng như cái bếp vừa nấu cháo xong//
Trần Anh Khoa
Trần Anh Khoa
Không nhớ. Chắc do sốt nên nói mơ. //trùm mền kín đầu, tránh ánh mắt của Sơn//
Nguyễn Huỳnh Sơn
Nguyễn Huỳnh Sơn
…Cái đồ! //cười gằn rồi đập nhẹ một cái lên gối bên cạnh//
--------
Cũng chỉ là một cơn cảm nhẹ thôi, mà làm người ta thấy lòng mình ấm quá chừng. Không phải vì cháo nóng. Mà vì trong nhà có người chờ mình ăn hết mới cho đi ngủ.
---------
tác giả (hp)
tác giả (hp)
mấy sôp đợi tôi đi đu all rounder xong về ra chap Tiếp nhé

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play