[Emibonnie] Trái Tim Của Em Luôn Thuộc Về Chị!!
Chap 1: Hospital
thiệt lòng thì ý tưởng của bộ này không hoàn toàn là của mình ( nhưng tui cũng có góp sức đó nha )
trải nghiệm bộ chữa lành mới của mình nha 😭
Bonnie-nàng
P’Emi…*bất ngờ*
Bonnie-nàng
E-em đang đi khám
Bonnie-nàng
Tay em đột nhiên nó đau, nên em muốn đi khám thử thôi *lúng túng*
Bonnie-nàng
Em không sao đâu P’Emi
Emi-cô
Cứ khám đi rồi biết, đi theo chị *nắm tay*
Cái nắm tay đó đã làm cơn đau tay của nàng dần như biến mất, thay vào đó nhịp tim của nàng đập lên liên tục
Cũng dễ hiểu thôi, người đang nắm tay nàng, người đang lo lắng cho nàng, là người mà nàng đem lòng yêu sâu đậm đến mức mù quáng
Emi chính là người mà nàng thích, cô là tình đầu của nàng và cũng chính là người nàng yêu hơn tất cả mọi thứ thậm chí là chính bản thân mình
Emi-cô
Em ngồi ở đây đi, đợi chị
Bonnie 21 tuổi, sinh viên đại học khoa nghệ thuật trường XXX thái lan, gia đình bình thường,Nàng mồ côi và được nhận nuôi nhưng cha mẹ nuôi của nàng mất sớm vì tai nạn, nhưng nàng còn có 1 người bà yêu thương nàng sống ở xa vì già yếu nên bà phải sống với chú để tiện thể chăm sóc nên nàng sống 1m trong thành phố tuy vậy nàng vẫn nuôi 1 bé cún Rico để cứu rỗi linh hồn cô đơn của nàng, sở thích của nàng là vẽ, đàn guitar, ít bạn, thích Emi từ những năm cấp 3 cho đến hiện tại
Lần đầu nàng được ngồi trong phòng riêng của bác sĩ với cương vị là bệnh nhân, nàng tò mò nhìn mọi ngóc ngách của căn phòng người bác sĩ “của mình”, căn phòng đơn giản trắng tinh, với những đồ vật giấy tờ của bác sĩ, không quá gọn nhưng cũng không bừa bộn chỉ duy nhất có 1 thứ cao 164cm kia đang lo lắng sốt vó cho nàng, thứ đó làm nàng mỉm cười cảm nhận từng sự quan tâm đấy,điều này làm nàng cảm thấy ấm lòng tới lạ thường
Emi-cô
Đâu nào đưa tay chị xem *cầm tay*
Bonnie-nàng
Em vừa bị vài ngày nay thôi, em không nghĩ nó nặng nhưng càng ngày càng đau nên em muốn đi khám thử…
Bonnie-nàng
Em không muốn làm phiền chị
Bonnie-nàng
Chị là bác sĩ mà, vốn dĩ công việc này đã mệt rồi em không muốn…
Emi-cô
Bonnie! chị không thích em như vậy đâu
Emi-cô
Lần sau phải nói với chị đầu tiên
Emi 27 tuổi, bác sĩ chuyên khoa tim mạch, gia đình khá giả, cô là con giữa, cô có 1 đứa em trai và 1 người anh trai bị mắc bệnh tim từ nhỏ, vì người anh trai của mình nên cô muốn học bác sĩ để chữa bệnh cho anh ấy vốn dĩ gia đình hạnh phúc của cô vì điều này mà gặp khó khăn
Emi-cô
Em có đau lắm không? *lo lắng*
Bonnie-nàng
Em không sao mà, chỉ là hơi đau tí thôi
Bonnie-nàng
Nó làm em không vẽ hay đàn được…
Emi-cô
Em đợi thêm lát nữa thôi chị đã gọi bạn chị bên khoa phục hồi chức năng sang rồi—
Cánh cửa phòng được khéo sang một cách mạnh bạo
Namtan, 29 tuổi người bạn bác sĩ thiên tài của cô khác khoa như lại khá thân với Emi, người chị luôn giúp đỡ cô mọi lúc, nhưng tính tình của chị lại trái ngược hoàn toàn với cô, chị ấy là một người…
Namtan-chị
Mày gọi chị vội sang làm gì, biết chị đang phải ăn dở cái bánh không?
Namtan-chị
Mày biết chị phải chạy mệt cả một ngày chỉ vì muốn ăn trưa hay không hả*mếu*
Namtan-chị
Ai đây? *cắn cái bánh*
Emi-cô
Bonnie là bạn của em, em ấy đang là sinh viên ngành nghệ thuật nhưng tay đột nhiên lại đau, thế nên em mới gọi chị nhờ xem giúp
Bonnie-nàng
Em chào chị ạ *đứng dậy*
Namtan-chị
Đứng làm gì ngồi xuống đi, để chị vào khám cho *đi vào*
nhưng chị lại tốt bụng đến nể phục
Namtan-chị
Sẽ không miễn phí đâu đấy nhá!
nhưng vì là người chị, chị ấy có cái nhìn sáng suốt và trưởng thành, không chỉ là bác sĩ khoa phục hồi chức năng, chị cũng kim bác sĩ tâm lý ( chỉ cho Emi )
Namtan-chị
Hửm? *khám tay*
Namtan-chị
Ừm được rồi, Bonnie em cảm thấy đau lâu chưa?
Bonnie-nàng
Mới vài ngày thôi ạ
Namtan-chị
Bị làm sao, miêu tả chị xem
Bonnie-nàng
Em cảm thấy nó…đau và tê nữa, cảm giác như kim châm vậy á
Namtan-chị
Em đau cả ngày hay sao?
Bonnie-nàng
Không hẳn ạ, nhưng nó thường đau nhiều hơn vào ban đêm
Bonnie-nàng
Em không thể vẽ hay đàn được vì điều này, nó làm em khó chịu…
Namtan-chị
Chị hiểu, chắc là em mắc phải hội chứng ống cổ tay rồi nhưng chị cũng không chắc em phải đi chụp và khám kĩ càng hơn để dễ xác định
Emi-cô
H-hội chứng ống cổ tay hả?
Bonnie-nàng
Nặng lắm không chị, em còn thể vẽ được không? *lo lắng*
Emi-cô
Chị không biết, không phải khoa của chị, nhưng nghe nó nghiêm trọng…
Namtan-chị
Không sao đâu, này không ảnh hưởng nhiều
Namtan-chị
Hội chứng này thường mắc phải nếu em làm hành động gì đó lặp lại 1 cách liên tục dẫn đến chấn thương gây đau nhứt
Namtan-chị
Vì em là sinh viên ngành nghệ thuật nên mắc phải chuyện này cũng không gì đáng bất ngờ
Namtan-chị
Sẽ không sao đâu đừng lo lắng , lát đi theo chị về phòng để chị khám kĩ hơn
Namtan-chị
Nhưng mà sao mày lại không đưa em ấy sang hẳn phòng chị đi lại để em nó ở phòng mày làm gì đấy?
Namtan-chị
Làm tao phải chạy sang
Emi-cô
Ai biết lỡ chị có trong phòng hay không chứ, gọi chị qua đây là cách tốt nhất màa
Namtan-chị
Mày cứ thích phiền chị là sao?
Emi-cô
Em biết chị sẽ không thấy phiền đâu mà *dỗ chị*
Bonnie-nàng
Em xin lỗi vì đã phiền hai người
Namtan-chị
Em thì có lỗi gì, lỗi ở Emi cứ trách nó đi
Namtan-chị
Thôi đi, Bonnie theo chị về phòng, để chị khám kĩ lại cho em
Emi-cô
Chuyện khám sao rồi?
Bonnie-nàng
Như P’Namtan dự đoán luôn, chị ấy nói đúng hết
Bonnie-nàng
Em phải điều chỉnh thói quen và uống tí thuốc giảm đau thôi
Emi-cô
Em lần nào cũng chỉ biết làm chị lo lắng thôi
Bonnie-nàng
Em thích chị lo lắng cho em mà *trêu*
Emi-cô
Lại còn đùa nữa, tôi giận cô bây giờ đấy
Bonnie-nàng
Thôi mà P’mỏ của emmmm
Bonnie-nàng
Hehe, chị tan làm hả?
Emi-cô
Ừm, chị đang rất mệt đâyy *ưỡn người*
Bonnie-nàng
Thì chị đã tăng ca từ hôm trước tới giờ mà
Emi-cô
Nhưng em về bằng gì?
Bonnie-nàng
Em đang đợi đón xe
Emi-cô
Đã book được chiếc nào chưa
Bonnie-nàng
Ưm *🐶 lắc đầu*
Bonnie-nàng
Chị mệt rồi mà, về nhà nghỉ ngơi ngay đi, em đợi xíu là được thôi
Emi-cô
Bướng mãi, nhà em cùng đường với nhà chị
Emi-cô
Đợi ở đây, để chị đi lấy xe *chạy đi*
Bonnie-nàng
Em biết rồi mà *cười*
Bonnie-nàng
Chị về cẩn thận
Bonnie-nàng
Về tới nhà nhắn em
Nàng đứng ở đấy cho đến khi chiếc xe của cô dần khuất đi, cho đến không thể nhìn thấy được nữa,nàng quay lưng lại mở cánh cửa trở về nhà của mình
Nàng phải trở lại cuộc sống của mình
Cuộc sống một màu đơn sắc của nàng
Một thân thể nhỏ bé như nàng nhưng phải mạnh mẽ để chống chọi với thế giới cô độc này
Cánh cửa vừa được đóng lại, hai chân nàng không thể đứng vững được nữa, nàng ngồi thụp xuống bậc thềm
Đôi tay ôm lấy trái tim đang đập loạn nhịp của mình
Bonnie-nàng
Chị ấy lại làm mình xao xuyến thêm rồi trời ạ *xoa đầu*
Với thế giới đơn độc này nhưng nàng phải sống để chống chọi với nó tuy vậy thứ giúp nàng trở nên mạnh mẽ là cô
Cô là nguồn sống đặc biệt của nàng
Người mà đã tô màu sắc cho cuộc sống của đơn sắc này của nàng
quýt 🍊
tự nhiên có ý tưởng cái mình viết v th chứ bây giờ kh biết diễn biến tới đâu nè
quýt 🍊
mình là dạng tới đâu bơi tới đó luôn
quýt 🍊
bộ kia đang kh biết viết cgi tiếp 🥰
quýt 🍊
nhma bộ này mình tâm đắc
quýt 🍊
cảm ơn mn đã đọc ạ
Comments
Tamayoko🍃
Ở trong phim là kiểu " Đừng có bướng , chị không thích em như thế đâu " :)))
2025-05-30
0
Tamayoko🍃
Làm hết hồn , tưởng gì tới nữa rồi :))
2025-05-30
0
Tamayoko🍃
Biết ời , vừa mới biết dòng ở trên :))
2025-05-30
0