Từ phòng làm việc, Lục Hạ Kiêu bước ra. Ban nãy anh tranh thủ đi tắm ở nhà vệ sinh phụ nên hiện đang mặc đồ ngủ khá thoải mái. Giờ nhìn anh đã mất đi phân nửa sự lạnh lùng xa cách rồi
"Anh làm việc xong rồi sao?" Chu Tĩnh cúi đầu nhìn anh. Lúc mở cửa phòng làm việc, cậu thấy Lục Hạ Kiêu đang miệt mài nghiên cứu gì đó, mà dù sao anh cũng là giảng viên, bận rộn như thế cũng là chuyện bình thường
"Em đói bụng chưa, để anh đi nấu cơm"
"Chồng ơi, thì ra anh cũng biết nấu ăn hả, thế để em phụ anh nha"
Lục Hạ Kiêu liếc mắt nhìn cậu "Em đây là đang xem thường anh sao?"
"Đâu có đâu có"
Thế là trong bếp, Chu Tĩnh ở bên cạnh giúp anh rửa rau củ rồi thái nhỏ chúng ra, còn việc xào nấu là phần của Lục Hạ Kiêu
Nhưng xem ra, cậu đã đánh giá quá cao tay nghề của anh rồi. Vừa gắp miếng thịt xào bỏ vào miệng, Chu Tĩnh liền bất động. Miếng thịt còn rất cứng, đã vậy vừa mặn vừa chát, cậu nhịn không được mà uống hết nửa ly nước mới xoa dịu được cảm giác mặn chát trong cổ
Lục Hạ Kiêu ngồi bên cạnh nhìn cậu chằm chằm, anh biết tay nghề của bản thân không quá xuất sắc nhưng chắc không tệ đến mức đó chứ
"Sao vậy, không ngon hả?"
"Không có, ngon mà, chỉ là em hơi khát thôi"
Anh nghi ngờ nhìn cậu, rồi đưa miếng thịt lên cắn một miếng. Chưa nhai được hai cái, Lục Hạ Kiêu đã vội nhả ra, anh uống một hơi hết sạch nước trong ly
"Đây chắc chắn là sự cố, bình thường anh nấu cũng không khó ăn đến mức này" anh cố gắng chứng minh tay nghề của mình, đây thật sự chỉ là sự cố thôi
"Không sao đâu ạ, chúng ta không ăn món này nữa, ăn món khác đi" Chu Tĩnh nở nụ cười tươi gắp lấy món khác ăn
Sau bữa ăn, cậu chỉ biết cười gượng. Năm món trên bàn, không mặn thì cay, không quá ngọt thì cũng quá chua. May sao vẫn còn bát canh rau củ, dù hơi nhạt nhưng là món ăn ổn nhất
"Hay là để lần sau em nấu cho nha, anh đợi ăn cơm là được rồi" cậu đứng dậy, thu dọn bát đĩa
Lục Hạ Kiêu đứng bật dậy "Không cần, là do hôm nay anh hơi quá tay thôi, em phải tin anh"
"Em tin anh mà, nhưng vẫn để em nấu cho, dù sao em vẫn rảnh rỗi hơn anh rất nhiều, nha"
Thấy cậu nói khá đúng nên anh cũng không phản ứng gì, chỉ thuận theo "Vậy, vậy em nấu ăn đi, còn anh sẽ rửa bát đĩa cho"
"Được"
________________
"Chồng ơi, mau dậy đi, không phải hôm qua anh nói sáng nay có tiết à?"
Chu Tĩnh sau khi đánh răng thì quay lại giường gọi Lục Hạ Kiêu dậy. Hôm qua xem tài liệu đến 11 giờ anh mới đi ngủ, giờ bị gọi dậy, anh khó chịu xoay người, chùm chăn qua đầu muốn ngủ tiếp
Cậu lần nữa lay người Lục Hạ Kiêu "Đừng ngủ nữa mà, nếu không là sẽ muộn đó"
"Ưmmmm, không muốn đâu, để anh ngủ"
Chu Tĩnh híp mắt nhìn người trên giường, không nói lời nào, cậu bế ngang người anh đi vào nhà vệ sinh
Lục Hạ Kiêu mơ màng thấy bản thân đang lơ lửng giữa không trung thì hoảng sợ vùng vẫy "Em làm gì vậy, mau bỏ anh ra, bỏ anh ra mau lên"
"Anh yên nào, kẻo ngã mất"
"Bỏ anh xuống"
Cậu đưa mắt nhìn anh, thở dài rồi nhẹ nhàng đặt Lục Hạ Kiêu xuống "Sau này anh mà không dậy, em liền dùng cách này..."
"Em to gan quá ha, đừng có nghĩ bản thân cao lớn mà dám..." chưa nói xong câu, anh đã thấy ai kia rưng rưng sắp khóc
"Em... rõ ràng là em sợ anh muộn giờ... hức... anh vậy mà... vậy mà...hức..." ngay lập tức, Chu Tĩnh ngồi thụp xuống, ôm gối nức nở thành tiếng
Anh hoảng sợ vội lên tiếng xin lỗi "Xin lỗi, tôi sai rồi, sau này sẽ không nặng lời với em như thế"
Cậu khi này mới chịu ngẩng lên "Vậy anh mau đi vệ sinh cá nhân đi, đừng đứng đây nữa"
"Vậy em ra ngoài chờ anh đi, lát anh đưa em đến trường"
"Dạ"
_Ha, mình nắm được điểm yếu của anh ấy rồi_
Hai mươi phút sau, Lục Hạ Kiêu đi ra, quần áo cũng đã thay gọn gàng. Chu Tĩnh vẫy tay gọi anh lại bàn ăn
"Chồng ơi, mau đến đây, chúng ta ăn sáng xong rồi đi là vừa kịp"
Nhìn anh ăn ngon miệng, Chu Tĩnh hào hứng hỏi anh "Ngon không chồng?"
"Ngon"
Dù không muốn, nhưng Lục Hạ Kiêu phải thừa nhận là cậu nấu ăn rất ngon, xem ra là phải để cậu nấu ăn cho cả hai rồi
Dọn dẹp xong xuôi, anh và Chu Tĩnh cùng lái xe đến trường. Trước khi xuống xe, cậu quay sang chỗ Lục Hạ Kiêu "Chồng ơi, không hôn chào tạm biệt sao?"
"Cái... cái này..."
Trong lúc anh đang khó xử không biết làm sao thì nước mắt của Chu Tĩnh lại chực chờ sắp rơi "Anh không hôn ạ?"
Lục Hạ Kiêu luống cuống một hồi rồi cũng đành nhắm mắt nhắm mũi tiến lại hôn lên trán Chu Tĩnh một cái
"Ý em không phải như vậy, là ở đây cơ" vừa nói cậu vừa chỉ vào môi mình
Anh trừng mắt không tin vào mắt mình "Em..."
"Chồng ơi"
"Chụt" , "Được rồi chứ?"
Nhìn đôi tai đỏ ửng của anh, lúc này cậu mới thỏa mãn rời đi
Updated 32 Episodes
Comments
bơ ngốc
ủa nhanh nhanh shop ơi
2025-05-29
1