#4 [Ngày Thứ Hai]: Anh Lớn Không Nghe Lời

#4 [Ngày Thứ Hai]: Anh Lớn Không Nghe Lời
_____________________
Ánh nắng nhẹ đầu ngày rọi qua khung cửa sổ mờ sương.
Trong căn phòng bệnh trắng xóa, tiếng máy đo nhịp tim vẫn đều đều vang lên từng nhịp.
Quang Anh
Quang Anh
//Khẽ nhíu mày//
Một cơn đau nhói từ vai xuyên lên đến thái dương kéo anh ra khỏi giấc mộng hỗn độn.
Nơi lửa cháy, tiếng súng vang, máu loang đầy vỉa hè… và cả đôi mắt cười rạng rỡ của một người.
Mí mắt anh nặng trĩu, nhưng cuối cùng cũng mở ra.
Hơi thở đầu tiên là một luồng lạnh lẽo, lạ lẫm.
Thành An
Thành An
Anh ấy tỉnh rồi!
Thành An
Thành An
//Thành An ngồi kế bên giường bệnh đứng bật dậy//
Quang Hùng
Quang Hùng
//Quang Hùng với cặp mắt thâm quầng//
Đăng Dương
Đăng Dương
//Đăng Dương siết nhẹ tay anh//
Pháp Kiều đứng nép một bên, cố che giấu đôi mắt đỏ hoe.
Quang Anh
Quang Anh
//Quang Anh cố gắng ngồi dậy//
Nhưng cơn đau từ vết thương khiến anh khụy xuống.
Quang Hùng
Quang Hùng
//Quang Hùng vội đỡ anh nằm lại//
Quang Hùng
Quang Hùng
Đừng vội, mày mới phẫu thuật xong chưa được hai ngày.
Đăng Dương
Đăng Dương
Sao rồi?
Đăng Dương
Đăng Dương
Mày còn nhớ anh là ai không Quang Anh?
Quang Anh
Quang Anh
Em bị thương ở vai, chứ không phải ở đầu.
Quang Anh
Quang Anh
Quên làm thế nào được!
Quang Anh
Quang Anh
//Nhăn mặt lại//
Đăng Dương
Đăng Dương
Ờ ha...
Đăng Dương
Đăng Dương
//Gãi gãi đầu//
Đăng Dương
Đăng Dương
Anh mày quên..
Quang Anh
Quang Anh
//Quang Anh nhìn quanh một lần nữa//
Tim anh đập lệch nhịp.
Thiếu...em nhỏ của anh rồi!
Em ấy đâu? Có bị sao không? Anh thế này em có khóc không? Mắt có sưng không? Có ai dỗ em không?
Hàng trăm câu hỏi về Đức Duy dồn dập trong đầu Quang Anh.
Quang Anh
Quang Anh
Đức Duy đâu..?
Câu hỏi vang lên như một lưỡi dao mỏng rạch ngang không khí.
Tất cả lặng đi. Không ai dám nhìn vào mắt anh.
Quang Anh
Quang Anh
Đức Duy đâu?
Quang Anh
Quang Anh
//Anh hỏi lại, giọng vẫn khàn và gấp//
Một khoảnh khắc căng thẳng trôi qua.
Những ánh mắt nhìn nhau, như đang đánh vật với lương tâm.
Pháp Kiều
Pháp Kiều
Thằng bé… đang dọn quán mì. Quán bị lộn xộn sau vụ đó.
Đôi mắt nàng sưng húp, bước tới, cố nặn ra một nụ cười.
Thành An
Thành An
Đúng đó, Duy đi dọn quán mà...tối phải bán nữa.
Thành An
Thành An
//Cười gượng gạo//
Nhưng…
Nguyễn Quang Anh không ngu.
Quang Anh
Quang Anh
//Anh nhíu mày, ngồi dậy hẳn//
Vai đau nhói, vết mổ vừa khâu xong rách thêm chút nữa vì động tác gấp gáp.
Nhưng anh chẳng quan tâm.
Quang Anh
Quang Anh
Dọn cái gì? Quán bị bắn nát rồi!
Quang Anh
Quang Anh
Còn buôn bán gì được nữa?
Quang Anh
Quang Anh
//Giọng anh khàn, nhưng rõ ràng//
Quang Anh
Quang Anh
Đừng có gạt tôi!
Không ai đáp lại.
Pháp Kiều
Pháp Kiều
//Pháp Kiều siết chặt tay, quay đi//
Thành An
Thành An
//Thành An cắn môi đến bật máu//
Quang Anh
Quang Anh
//Quang Anh gạt chăn xuống//
Đôi chân trần chạm đất lạnh.
Quang Hùng
Quang Hùng
//Bước tới định đưa tay ra đỡ//
Quang Hùng
Quang Hùng
Quang Anh...
Quang Anh
Quang Anh
Tránh ra!
Quang Anh
Quang Anh
//Chống tay tự gượng dậy//
Đăng Dương
Đăng Dương
Nhóc cứ cố như vậy sẽ rách vết thương đó!
Ánh mắt quyết liệt như thể nếu không tận mắt nhìn thấy Đức Duy, thì dù có phải kéo đứt chỉ mổ, anh cũng không màng.
Quang Anh
Quang Anh
Không ai nói thì tôi tự đi tìm!
Quang Anh
Quang Anh
//Định bước đi//
Cánh cửa vẫn đóng, tiếng tim đập trong lòng ngực mọi người như sắp nổ tung…
Và rồi...
Cạch!
Cảnh cửa bật mở.
Ánh sáng ngoài hành lang tràn vào, hòa cùng hương nắng nhạt đầu ngày.
Một dáng người bước vào nhẹ nhàng, như không hề gây ra tiếng động nào.
Là Đức Duy.
Cái yếm trên người vấy chút nước bẩn, tóc rối, và gương mặt hơi bơ phờ nhưng vẫn nở nụ cười.
Cái nụ cười mà Quang Anh yêu nhất. Cái nụ cười mà từng đêm, anh chôn vào ngực mình để ngủ yên.
Đức Duy
Đức Duy
Anh tính đi đâu vậy, Quang Anh?
Đức Duy
Đức Duy
//Giọng cậu vẫn trong trẻo, ấm áp//
Quang Anh
Quang Anh
//Quang Anh khựng lại//
Không khí trong phòng gần như cô đặc lại.
Quang Anh
Quang Anh
Đức Duy...
Quang Anh thở ra, nhẹ tênh, gần như rơi nước mắt.
Quang Anh
Quang Anh
Em...đi đâu vậy? Mấy người này bảo em đi dọn quán, anh lo…
Đức Duy
Đức Duy
//Bước chậm lại gần, ánh mắt cười cười//
Đức Duy
Đức Duy
Quán dọn xong rồi. Mà em biết kiểu gì anh cũng gắng gượng để đi tìm.
Đức Duy
Đức Duy
//Bàn tay chạm lên tóc anh//
Đức Duy
Đức Duy
Anh lớn lại không nghe lời anh Hùng và anh Dương đúng không?
Quang Anh
Quang Anh
Anh...
Quang Anh
Quang Anh
Nghe mỗi em nhỏ thôi!
Bàn tay Đức Duy nhẹ nhàng đặt tay lên tay Quang Anh.
Không ai thấy hai bàn tay chạm vào nhau.
Duy chỉ có Quang Anh thấy. Thấy rõ hơn cả ánh sáng ban ngày.
Đức Duy
Đức Duy
//Cười nhẹ//
Đức Duy
Đức Duy
"Anh cứ thế này..."
Đức Duy
Đức Duy
"Sao em nỡ rời đi đây.."
Quang Anh
Quang Anh
Anh điên rồi vì lo cho em đấy.
Quang Anh
Quang Anh
//Rít qua kẽ răng, hai mắt ửng đỏ//
Quang Anh
Quang Anh
Em còn không tới sớm chút nữa là anh vác cái xác này ra đường thật…
Đức Duy
Đức Duy
Khờ quá!
Đức Duy
Đức Duy
Em ở đây mà...Duy luôn bên cạnh anh mà ạ.
Nhưng cả căn phòng chỉ còn một mình Quang Anh là thấy cậu.
Còn những người khác… chỉ nhìn thấy Quang Anh đang cười với khoảng không.
Nếu không biết Quang Anh có khả năng đặc biệt...
Thì chắc sẽ nghĩ rằng Quang Anh mắc chứng trầm cảm, tự kỷ.
_____________________
Fic này chữa lạnh lắm ạ..
Hong sao đâuuu
Love you ෆ╹ .̮ ╹ෆ
Hot

Comments

❄️Ăn Đạn nè =3

❄️Ăn Đạn nè =3

bà viết fic chữa lành mà t khóc banh chành cái nhà/Sob/

2025-06-04

1

ô vờ thin king🐑⚡

ô vờ thin king🐑⚡

stop stop,có hastag "trùng sinh" vậy là kết gì đâyy?😭Không đoán nổi kết với bà tgia này

2025-06-02

0

Jenny Đu RhyCap🐑⚡

Jenny Đu RhyCap🐑⚡

cô mà xạo là toi khók cho cô coiiiiiiiii

2025-06-02

1

Toàn bộ

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play