2.

Hành lang bệnh viện – Mưa vẫn chưa tạnh. Đèn cấp cứu vẫn đỏ. Không gian đặc quánh như nghẹt thở
Dương đứng đó, ướt sũng trong bộ quần áo vẫn còn dính m.áu của Hùng. Đôi tay run rẩy, lòng bàn tay rướm m.áu vì siết chặt móng tay vào da thịt chính mình
Cạch!!
cánh cửa thang máy mở ra
Đặng Thành An
Đặng Thành An
/lao đến/HÙNG ĐÂU?! DƯƠNG, MÀY ĐÃ LÀM GÌ HÙNG?!
Đặng Thành An
Đặng Thành An
/túm cổ ao Dương/Nó yêu mày như thế!mà mày dẫn con đàn bà dơ bẩn đấy về nhà hả!??
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
/cúi gằm mặt/Tôi… không biết hôm đó cô ta đến…
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
/chen vào/MÀY SAY! HAY MÀY GIẢ BỘ SAY?! MÀY KHÔNG NÓI RÕ CŨNG LÀ MỘT CÁCH GIẾT NÓ, DƯƠNG À!
Quang Anh giữ Duy lại, nhưng không thể ngăn được giọng cậu run run
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Nó chỉ khóc một mình, biết không? Bị phản bội mà vẫn cố gắng tin mày…
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Vậy mà hôm nay, tụi tao phải thấy nó nằm trong vũng máu, chỉ vì nó bỏ chạy khỏi mày
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
/ôm Duy/chuyện gì thì sẽ có đó..bình tĩnh nào
Hiếu đứng phía sau, siết vai An, im lặng. Nhưng đến cuối cùng cũng lên tiếng
Trần Minh Hiếu
Trần Minh Hiếu
Tao từng nghĩ mày thật sự thương Hùng… Nhưng có lẽ là tao nhìn nhầm
BỐP!!!
Trần phong Hào
Trần phong Hào
/Tát Dương/Nếu lúc đó tao không kéo kịp! Nếu chiếc xe nhanh thêm một chút! THÌ GIỜ MÀY ĐANG THẮP NHANG CHO HÙNG CHỨ KHÔNG PHẢI CHỜ NÓ TỈNH LẠI!!
Dương rốt cuộc cũng ngẩng đầu lên. Mắt anh đỏ hoe, giọng khàn đặc
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
tôi xin lỗi...xin lỗi nhiều lắm!
Đặng Thành An
Đặng Thành An
Mày xin lỗi có làm nó tỉnh luôn không!??
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
nhưng..Hùng không nghe tôi giải thích
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Vì mày không đáng để nó tin! Tin mày rồi, nó chỉ toàn nhận lại những vết thương!!
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Tôi chỉ muốn giữ Hùng bên cạnh… Tôi sợ mất em ấy… nên khi Hùng nói chia tay… tôi không đồng ý…
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Nhưng tôi không ngờ… lần này em ấy chọn cách bỏ đi… mãi mãi…
Cả nhóm im lặng. Không ai nói gì. Mỗi người đều quay mặt đi, không thể nhìn Dương thêm nữa
Cánh cửa phòng cấp cứu vẫn sáng đèn.Dương ngồi sụp xuống ghế, hai tay ôm lấy đầu, tự thì thầm
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Hùng à… em có ghét tôi đến đâu cũng được… Chỉ cần em tỉnh lại… tôi có quỳ dưới chân em cả đời cũng được…
__________
Tiếng cửa phòng cấp cứu bật mở. Một bác sĩ bước ra, khẩu trang kéo xuống để lộ khuôn mặt đầy mỏi mệt
Bác sĩ
Bác sĩ
Người nhà bệnh nhân Lê Quang Hùng đâu?
Đặng Thành An
Đặng Thành An
/gấp gáp chạy đến/Là tụi con! Cậu ấy sao rồi bác sĩ?!
Bác sĩ
Bác sĩ
Ca mổ thành công, tụi tôi đã cầm máu và xử lý vết thương kịp thời. Nhưng...
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
/chen vào/Nhưng sao ạ!?
Bác sĩ
Bác sĩ
Tâm lý bệnh nhân không ổn. Cậu ấy vừa tỉnh, nhưng khi chúng tôi nhắc đến tên ‘Dương’, cậu ấy phản ứng rất mạnh
Bác sĩ
Bác sĩ
Cậu Lê Quang Hùng yêu cầu… không ai được nhắc tới cái tên này trước mặt cậu ấy
Một thoáng im lặng đến nghẹt thở
Dương – người đứng phía sau nãy giờ, cả người cứng đờ như hoá đá. Bàn tay anh đang siết lại đến mức móng tay in hằn lên da
Trần Minh Hiếu
Trần Minh Hiếu
/đặt tay lên vai Dương,thở dài/Dương... tao nghĩ... mày nên để nó yên một thời gian
Quang Anh là người im lặng từ đầu giờ cũng không giấu nổi sự trách móc
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Cũng đúng thôi. Đêm qua mày mang tình nhân về nhà nó, sáng ra nó bị tai nạn. Mày nghĩ tim nó chịu nổi à?
Huỳnh Hoàng Hùng
Huỳnh Hoàng Hùng
/không im lặng được nữa/Mày biết nó ngây thơ, nó hiền tới mức chưa từng cãi mày một câu. Vậy mà mày để con nhỏ kia đứng ngay trước mặt nó, nói những lời độc địa đó?!
Dương im lặng. Gió ngoài hành lang thổi qua khe cửa. Mưa vẫn rơi, rả rích và lạnh buốt như tim người
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Tôi... say… tôi không biết gì. Tôi… không hề chạm vào cô ta… Tôi bị gài…
Đỗ Hải Đăng
Đỗ Hải Đăng
/thở dài/Nhưng người em ấy cần là một người bảo vệ nó, không phải một người đến sáng còn không nhớ đã để ai nằm trên giường
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
/rưng rưng/Hùng… xin em… đừng ghét anh…
Bên trong phòng hồi sức, Lê Quang Hùng nằm đó, khuôn mặt trắng bệch, ánh mắt vô hồn hướng lên trần nhà. Đôi môi nhợt nhạt mím chặt
Một giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống, thấm vào gối
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
Em đã từng tin anh... rất nhiều…
__________
nàng xinh iêu đến đayyy
nàng xinh iêu đến đayyy
Tự khóc trước truyện mình viết=)))
Hot

Comments

Mê H vl

Mê H vl

Say?ha...chỉ là say?Say đến mức anh không biết rằng mình đang làm gì?Phải rồi,là do anh tồi. Anh chỉ biết lo cho chính bản thân?Hay là đó,chỉ là sự tham vọng của anh?Anh dẫn một cô gái xa lạ vào nhà của anh?Anh làm như thế mà coi được à?Bây giờ anh lại nói anh say,anh bị gài?thế ai là người cho cô ta địa chỉ để dẫn anh vào nhà?hửm?

2025-05-31

1

Nhỏ này mê Dương x Hùng🐼💙

Nhỏ này mê Dương x Hùng🐼💙

Say á ? Ai yêu cầu anh uống? không uống anh có say không ?chả lẽ lại có người bóp miệng anh đổ vào à ? đấy là do tự anh chuốt lấy đừng có nói bị gài có những người cả đời không uống người ta chẳng bao giờ giống anh bây giờ thì đâu,cái loại như anh trên mạng đầy ý, bao nhiêu năm như thế là đủ rồi coi như đây là giải thoát cho anh ấy.Nếu tôi mà thấy anh đứng trước mặt Hùng 1 lần nữa thôi á thì đừng có trách//mài 🔪, nạp đạn//

2025-06-06

1

Nhỏ này mê Dương x Hùng🐼💙

Nhỏ này mê Dương x Hùng🐼💙

Văn chửi anh tôi còn mấy chục quyển trong kho kìa! nhưng vì loại người như anh mà viết mấy chục cuốn đấy thì phí . Hơn nữa anh ấy không cãi không phải là anh ấy không đau ! Anh không yêu thương được anh ấy thì trả lại cho muzik thương không muzik nào chấp nhận được anh ấy rơi nước mắt! //Sai người đánh Dương//

2025-06-06

1

Toàn bộ
Chapter

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play