Cause You And I…We Were Born To Die 🩹
4_:333333
bác sĩ
*Bác sĩ vỗ vai Dylan, nở một nụ cười trấn an.*
bác sĩ
"Chúng tôi sẽ cố gắng hết sức để tìm ra vấn đề và tìm ra phương pháp điều trị phù hợp. Trong thời gian chờ đợi, hãy cố gắng nghỉ ngơi và chăm sóc bản thân. Căng thẳng có thể ảnh hưởng tiêu cực đến hệ thống miễn dịch của bạn."
Dylan
*Dylan gật đầu..nhìn tôi..cơ thể tôi nằm bất động trên giường..với cánh tay đang được truyền dịch,khuôn mặt ấy..chắc hẳn tôi đã phải chịu không ít lần chết đi sống lại vì căn bệnh bí ẩn này*
Trong lúc chờ đợi..anh ngồi bên cạnh tôi và nghịch,nhìn ngắm,rồi lại đi pha trà.. đọc truyện giết thời gian..làm các thứ lặt vặt..lưng anh ấy khá đau nhức nhưng anh vẫn nghĩ tích cực rằng đi lại có lẽ sẽ tốt hơn..
*Dylan đứng ở cửa sổ..nhìn xa và suy nghĩ.Khi nghe thấy tiếng rên rỉ nhẹ nhàng của tôi, anh ấy hơi giật mình, giật mình thoát khỏi suy nghĩ của bản thân. Anh ấy nhanh chóng quay lại nhìn tôi và ngay lập tức nhận ra tôi đang cựa quậy, mắt mở chớp chớp.*
Dylan
*anh ấy nói nhẹ nhàng, đặt cốc nước xuống bàn cạnh giường tôi và bước lại gần hơn.*
Alex
*Tôi rên nhẹ và đưa tay lên mặt, rồi nhìn vào tay mình... cổ tay tôi đang được truyền dịch, rồi tôi bật dậy với mái tóc rối bù.*
Dylan
"Woah, woah... nhẹ nhàng thôi."
Dylan
*Dylan đặt một bàn tay nhẹ lên vai tôi, cố gắng giữ tôi không ngồi dậy quá nhanh. Anh ấy có thể nhận ra tôi đang mất phương hướng và hơi hoảng loạn.*
Dylan
"Cậu cần phải bình tĩnh lại. Cậu đã ngất đi, nhớ không?"
Alex
*Tôi nhìn anh ấy... sửng sốt một lúc..*
Alex
"Tôi nghĩ.. tôi ngủ quên mất “
Dylan
*Dylan lắc đầu, một nụ cười nhỏ hiện lên ở khóe miệng.*
Dylan
"Không, cậu không chỉ ngủ thiếp đi. Cậu đã ngất. Các bác sĩ phải đưa cậu đi kiểm tra và họ cho cậu một ít thuốc để giảm đau."
Dylan
*anh ấy chạm vào tay tôi và nắm nhẹ, tay tôi lạnh ngắt khiến anh rùng mình..anh xoa nhẹ tay tôi..an ủi*
Comments