TF Gia Tộc: Mạng Đổi Mạng - Khế Ước Định Mệnh
chương 3
Khu phố cổ chìm trong màn đêm tĩnh mịch, chỉ có ánh đèn đường vàng vọt hắt hiu xuống những con hẻm nhỏ ngoằn ngoèo. Nơi đây là lãnh địa của các băng nhóm, nơi những phi vụ đen tối diễn ra mỗi đêm. Mùi ẩm mốc của đá cũ, lẫn với mùi thuốc lá và hơi men nồng nặc, tạo nên một không khí đặc quánh, nguy hiểm.
Dương Bắc Văn, một Alpha 17 tuổi với vẻ ngoài thư sinh, mái tóc đen rủ xuống che đi một phần đôi mắt sắc lạnh, đang ẩn mình trên mái nhà. Mùi bạc hà the mát xen lẫn hương kim loại sắc bén tỏa ra từ hắn, hòa vào không khí đêm. Hắn là một thiên tài IT kiêm hacker của một tổ chức sát thủ bí mật, và đêm nay, mục tiêu của hắn là một kẻ phản bội đang cố gắng trốn thoát qua mê cung của khu phố cổ.
Bắc Văn nhẹ nhàng di chuyển, ánh mắt lướt qua từng góc khuất. Tai hắn căng ra, lắng nghe từng tiếng động nhỏ nhất. Bỗng nhiên, một mùi hương ngọt ngào, tươi mát như dâu tây chín mọng xộc vào khứu giác, khiến hắn khựng lại. Mùi hương ấy không thuộc về bất kỳ Alpha hay Beta nào trong khu vực này, nó là của một Omega thuần khiết, đang phát ra một tần số hoảng loạn.
Hắn thay đổi hướng, theo dấu mùi hương. Hắn nhìn thấy một cảnh tượng hỗn loạn dưới con hẻm nhỏ phía dưới. Một nhóm Alpha khác, những kẻ du côn đường phố, đang dồn ép một thiếu niên Omega mảnh khảnh vào bức tường loang lổ.
Đó là Tả Kỳ Hàm, 17 tuổi, với đôi mắt to tròn ngấn nước, mái tóc mềm mại bết vào trán vì sợ hãi.
???
"Thằng nhóc này, mùi ngon thật đấy!"
Một Alpha thô lỗ cười cợt, cố gắng vươn tay chạm vào Kỳ Hàm.
???
"Định chạy đi đâu hả cưng?"
Kỳ Hàm run rẩy, cơ thể cậu không ngừng phát ra tín hiệu sợ hãi, khiến mùi dâu tây càng trở nên nồng đậm, thu hút những kẻ khát máu xung quanh.
Tả Kỳ Hàm
"Tránh ra! Đừng chạm vào tôi! Cút đi!"
Cậu yếu ớt phản kháng, nhưng tiếng nói lạc đi trong cổ họng.
Bắc Văn từ trên cao nhìn xuống. Hắn không có hứng thú với việc cứu người, nhưng mùi hương của Kỳ Hàm quá hấp dẫn, và tình huống này lại trở nên thú vị. Hắn cần một sự phân tâm để mục tiêu của mình không bị phát hiện.
Dương Bác Văn
"Các ngươi ồn ào quá đấy."
Giọng nói lạnh lùng của Bắc Văn vang lên từ bóng tối.
Nhóm Alpha phía dưới giật mình, ngẩng đầu lên.
???
"Ai đấy? Thằng ranh con nào dám xen vào chuyện của bọn tao?"
Bắc Văn từ từ nhảy xuống, đáp đất nhẹ nhàng như một bóng ma. Ánh mắt hắn quét qua từng tên côn đồ, sự khinh miệt hiện rõ.
Dương Bác Văn
"Tôi nói là các ngươi ồn ào quá. Đang cản trở công việc của tôi."
???
"Mày là thằng nào mà dám ra oai?"
Tên cầm đầu gằn giọng, rút ra một con dao găm.
Bắc Văn không nói nhiều. Hắn lao vào như một cơn gió, nhanh đến mức không ai có thể nhìn rõ. Một tiếng rắc nhỏ vang lên, tiếp theo là tiếng la hét đau đớn. Tên cầm đầu ngã vật xuống, con dao rơi khỏi tay. Cổ tay hắn bị bẻ ngược một cách kinh hoàng.
Những tên Alpha khác hoảng loạn, nhưng Bắc Văn không cho chúng cơ hội phản ứng. Hắn ra tay dứt khoát, mỗi cú đánh đều nhắm vào những điểm yếu chí mạng, không chút khoan nhượng. Tiếng xương gãy, tiếng rên rỉ vang lên trong con hẻm. Chỉ trong vài giây, nhóm Alpha đã nằm la liệt dưới đất, kẻ thì bất tỉnh, kẻ thì quằn quại trong đau đớn, không còn khả năng làm hại ai nữa. Mùi máu tanh và mùi Feromone của Alpha bị thương trộn lẫn trong không khí.
Kỳ Hàm chứng kiến toàn bộ cảnh tượng kinh hoàng đó, cậu cứng đờ người vì sợ hãi. Đây là một cảnh tượng tàn nhẫn hơn bất kỳ thứ gì cậu từng thấy. Mặc dù Bắc Văn đã cứu cậu khỏi những kẻ kia, nhưng sự lạnh lùng và tàn bạo trong đôi mắt hắn khiến cậu cảm thấy còn đáng sợ hơn.
Bắc Văn quay lại nhìn Kỳ Hàm. Đôi mắt sắc lạnh của hắn dừng lại trên khuôn mặt trắng bệch của cậu. Mùi dâu tây ngọt ngào của Kỳ Hàm vẫn nồng nặc, giờ đây pha lẫn với mùi Feromone sợ hãi.
Dương Bác Văn
"Cậu là ai?" Bắc Văn hỏi, giọng đều đều, không chút cảm xúc.
Dương Bác Văn
"Và tại sao cậu lại ở đây?"
Kỳ Hàm lùi lại, va vào bức tường lạnh lẽo.
Tả Kỳ Hàm
"Tôi... tôi không biết... tôi chỉ là... tôi bị lạc."
Cậu nói dối, nhưng giọng nói vẫn run rẩy. Cậu không thể nói ra mình đang chạy trốn khỏi ai, hay lý do tại sao.
Bắc Văn không tin. Hắn bước đến gần Kỳ Hàm, ánh mắt như muốn xuyên thủng tâm trí cậu. Mùi bạc hà và kim loại của hắn càng lúc càng mạnh, áp đảo mùi hương của Kỳ Hàm. Cậu cảm thấy đầu óc choáng váng, chân tay mềm nhũn. Đây là sự áp bức từ Alpha thuần túy, khiến Omega không thể chống cự.
Bắc Văn nhếch môi. Hắn đưa tay lên, nhẹ nhàng nhưng kiên quyết chạm vào gáy Kỳ Hàm. Cậu rùng mình, cố gắng gạt tay hắn ra.
Dương Bác Văn
"Omega không đơn thuần đi lạc vào khu vực này. Đặc biệt là một Omega có mùi hương đặc biệt như cậu."
Tả Kỳ Hàm
"Đừng... đừng chạm vào tôi!" Kỳ Hàm vùng vẫy.
Dương Bác Văn
"Nói thật đi."
Bắc Văn cúi xuống, thì thầm vào tai Kỳ Hàm, giọng nói như một lời thôi miên.
Dương Bác Văn
"Cậu đang chạy trốn khỏi ai? Cậu có gì đặc biệt?"
Kỳ Hàm bị ánh mắt sắc lạnh và mùi Feromone áp đảo của Bắc Văn làm choáng váng. Cậu cảm thấy như có một bức tường vô hình đang đè nén mình. Mọi giác quan đều bị tê liệt, chỉ còn lại nỗi sợ hãi tột cùng.
Tả Kỳ Hàm
"Không... tôi không biết gì cả..." Kỳ Hàm tuyệt vọng.
Dương Bác Văn
"Chưa biết gì cả sao? Tôi không thích nói dối."
Hắn siết chặt lấy cánh tay Kỳ Hàm, kéo cậu lại gần.
Dương Bác Văn
"Tôi sẽ cho cậu một cơ hội nữa. Nói sự thật, hoặc tôi sẽ tự mình tìm ra nó."
Kỳ Hàm nhìn vào đôi mắt của Bắc Văn, một sự lạnh lùng đến rợn người. Cậu cảm thấy như mình đang đối mặt với một con quỷ chứ không phải một con người. Cậu biết mình không thể chống cự, càng không thể trốn thoát khỏi Alpha này.
Dương Bác Văn
"Cậu là của tôi rồi, Omega bé nhỏ."
Bắc Văn tuyên bố, giọng điệu đầy chiếm hữu và độc đoán. Hắn không thô bạo như Trương Quế Nguyên, nhưng sự thao túng và kiểm soát tâm lý của hắn còn đáng sợ hơn. Hắn không cần phải đánh dấu, chỉ cần sự áp đặt Feromone và ánh mắt cũng đủ khiến Kỳ Hàm hoảng loạn và kiệt sức.
Kỳ Hàm cảm thấy đầu óc quay cuồng, cơ thể không còn sức lực để chống cự. Mùi dâu tây của cậu yếu dần, bị lấn át hoàn toàn bởi mùi bạc hà và kim loại của Bắc Văn. Hắn dễ dàng bế cậu lên, vác qua vai.
Tả Kỳ Hàm
"Không! Thả tôi ra!"
Kỳ Hàm cố gắng giãy giụa yếu ớt, nhưng giọng nói chỉ là tiếng thở hổn hển.
Bắc Văn phớt lờ tiếng kêu la của cậu. Hắn lạnh lùng bước đi trong đêm, mang theo Omega mới của mình. Hắn biết Tả Kỳ Hàm không đơn thuần là một Omega đi lạc. Mùi hương đặc biệt và sự hoảng loạn của cậu cho thấy cậu có liên quan đến một bí mật nào đó, và hắn sẽ không ngần ngại khai thác nó. Cuộc gặp gỡ này, đối với Dương Bắc Văn, không phải là sự giải cứu, mà là một vụ thu hoạch quý giá, một con mồi mới trong thế giới đen tối của hắn.
Comments