TF Gia Tộc: Mạng Đổi Mạng - Khế Ước Định Mệnh
Chương 4
Ánh sáng lạnh lẽo từ màn hình máy tính lớn hắt lên khuôn mặt Tả Kỳ Hàm. Cậu đang ngồi trong một căn phòng trống trải, chỉ có một chiếc bàn kim loại và một chiếc ghế xoay. Không gian này không giống bất kỳ nơi nào cậu từng biết, nó hoàn toàn tối giản, nhưng lại mang một vẻ công nghệ hiện đại đến đáng sợ. Mùi bạc hà và kim loại vẫn vương vất khắp nơi, nhắc nhở cậu về Dương Bắc Văn.
Kỳ Hàm bị giam giữ. Căn phòng không có cửa sổ, chỉ có một cánh cửa thép nặng nề. Cậu đã thử mọi cách, nhưng không có lối thoát nào. Dù sợ hãi tột độ, Kỳ Hàm vẫn cố gắng giữ bình tĩnh, hít thở sâu để kiểm soát nhịp tim đang đập loạn xạ trong lồng ngực. Cậu biết, hoảng loạn sẽ chỉ khiến mình yếu đuối hơn.
Cánh cửa thép mở ra. Dương Bắc Văn bước vào, trên tay là một chiếc máy tính bảng. Hắn vẫn giữ vẻ điềm tĩnh thường thấy, đôi mắt sắc lạnh lướt qua Kỳ Hàm, như thể đang phân tích một thuật toán phức tạp. Mùi bạc hà the mát tỏa ra từ hắn, khiến không khí trong phòng càng trở nên ngột ngạt.
Dương Bác Văn
"Tỉnh rồi sao, Omega bé nhỏ?"
Bắc Văn hỏi, giọng đều đều, không mang chút cảm xúc. Hắn ngồi xuống chiếc ghế đối diện, đặt máy tính bảng xuống bàn.
Dương Bác Văn
Kỳ Hàm ngước nhìn hắn, đôi mắt đỏ hoe nhưng kiên quyết.
Tả Kỳ Hàm
"Anh muốn gì từ tôi? Tôi đã nói tôi không biết gì cả!"
Bắc Văn khẽ nhếch môi, ánh mắt như nhìn thấu tâm can cậu.
Dương Bác Văn
Ồ, thật sao? Thế thì tại sao em lại sợ hãi đến vậy khi những kẻ đó muốn bắt em? Và tại sao, mùi hương dâu tây ngọt ngào của em lại mang theo chút hương vị của... dữ liệu mật?"
Kỳ Hàm giật mình. Cậu không ngờ Bắc Văn lại nhạy bén đến vậy.
Tả Kỳ Hàm
"Anh nói gì tôi không hiểu!"
Dương Bác Văn
"Không hiểu ư?"
Bắc Văn cười nhẹ, một nụ cười không chạm đến mắt.
Dương Bác Văn
"Đừng cố nói dối tôi, Tả Kỳ Hàm. Khứu giác của một Alpha không dễ bị lừa đâu. Đặc biệt là với một Alpha như tôi."
Hắn nhấn mạnh từ "Alpha như tôi", như một lời cảnh báo.
Hắn lướt ngón tay trên màn hình máy tính bảng, hiển thị một biểu đồ phức tạp.
Dương Bác Văn
"Em có biết, pheromone của Omega không chỉ biểu hiện cảm xúc, mà còn có thể mang theo những dấu hiệu vi mô của các loại dữ liệu, tùy thuộc vào môi trường và những gì Omega đó đã tiếp xúc?"
Bắc Văn nhìn thẳng vào Kỳ Hàm, ánh mắt như đang đọc từng dòng suy nghĩ của cậu.
Dương Bác Văn
"Mùi hương của em, dù ngọt ngào, lại ẩn chứa một chuỗi mã hóa đặc biệt. Một dạng dữ liệu được mã hóa trong chính cơ thể em, phải không?"
Kỳ Hàm sững sờ. Cậu đã cố gắng che giấu bí mật này, nhưng không ngờ lại bị Bắc Văn phát hiện nhanh đến vậy. Cậu là Omega duy nhất trong gia đình có khả năng cảm nhận và lưu trữ thông tin ở dạng đặc biệt, một năng lực mà gia tộc đã cố gắng giữ kín.
Tả Kỳ Hàm
"Anh... anh nói nhảm gì vậy?"
Kỳ Hàm lắp bắp, cố gắng giữ vẻ bình tĩnh.
Bắc Văn đứng dậy, đi vòng quanh Kỳ Hàm.
Dương Bác Văn
"Đừng tốn thời gian. Tôi biết em đang chạy trốn khỏi tổ chức 'Bóng Đêm', phải không? Và tôi biết em đang nắm giữ thông tin quan trọng về các hoạt động của chúng."
Tả Kỳ Hàm
"Sao anh... sao anh biết?"
Dương Bác Văn
"Tôi là Dương Bắc Văn. Kẻ mà thông tin không thể che giấu."
Bắc Văn trả lời một cách tự mãn.
Dương Bác Văn
"Giờ thì, chúng ta có thể bắt đầu cuộc trò chuyện một cách thẳng thắn hơn được chứ?"
Hắn dừng lại trước mặt Kỳ Hàm, ánh mắt sắc bén như dao mổ.
Dương Bác Văn
Em sẽ cung cấp cho tôi tất cả những gì em biết. Đổi lại, tôi sẽ bảo vệ em khỏi 'Bóng Đêm' và bất cứ ai muốn làm hại em."
Kỳ Hàm bật cười chua chát.
Tả Kỳ Hàm
"Đây là cách anh bảo vệ sao? Giam cầm tôi, tra hỏi tôi?"
Dương Bác Văn
"Đó là cách hiệu quả nhất."
Dương Bác Văn
"Tôi sẽ không làm hại em, miễn là em ngoan ngoãn hợp tác. Ngược lại..."
Hắn không nói hết câu, nhưng ánh mắt và mùi bạc hà lạnh lẽo của hắn đủ để khiến Kỳ Hàm rùng mình.
Dương Bác Văn
"Tôi có thể khiến cuộc sống của em trở nên tồi tệ hơn địa ngục rất nhiều."
Kỳ Hàm cúi đầu, nước mắt chảy dài. Cậu không có lựa chọn nào khác. Cậu biết nếu rơi vào tay tổ chức 'Bóng Đêm', số phận của mình còn bi thảm hơn.
Tả Kỳ Hàm
"Tôi... tôi sẽ nói... nhưng anh phải hứa... không làm hại ai liên quan đến tôi,"
Kỳ Hàm nghẹn ngào.
Bắc Văn mỉm cười, một nụ cười đắc thắng.
Dương Bác Văn
"Ngoan lắm. Tôi thích sự hợp tác."
Hắn đưa tay xoa nhẹ mái tóc Kỳ Hàm, một cử chỉ đầy thao túng.
Dương Bác Văn
"Em sẽ không hối hận về quyết định này đâu. Tôi sẽ cho em một cuộc sống mới, dưới sự bảo vệ của tôi."
Hắn lùi lại, lấy ra một thiết bị nhỏ từ túi áo. Đó là một con chip siêu nhỏ, có kích thước bằng hạt gạo.
Kỳ Hàm nhìn chằm chằm vào con chip.
Dương Bác Văn
"Một người bạn mới của em."
Bác Văn trả lời. Hắn đến gần Kỳ Hàm, ánh mắt đầy chiếm hữu.
Dương Bác Văn
"Nó sẽ đảm bảo sự an toàn của em. Và cũng đảm bảo em sẽ không bao giờ rời khỏi tầm kiểm soát của tôi."
Kỳ Hàm cảm thấy một luồng lạnh chạy dọc sống lưng.
Dương Bác Văn
"Nó là một thiết bị theo dõi."
Bác Văn giải thích một cách bình thản.
Dương Bác Văn
"Và nó sẽ được cài đặt vào cơ thể em."
Hắn nói, tay nhanh nhẹn dùng một thiết bị chuyên dụng, không cho Kỳ Hàm kịp phản ứng.
Một tiếng "tách" nhỏ vang lên khi con chip được cấy vào dưới da thịt của Kỳ Hàm, ngay phía sau gáy, gần vết đánh dấu tạm thời của Bác Văn. Vết cấy rất nhỏ, không gây đau đớn đáng kể, nhưng cảm giác bị xâm phạm khiến Kỳ Hàm run rẩy.
Bác Văn cười, lần này nụ cười của hắn mang chút tàn độc.
Dương Bác Văn
"Giờ thì, em thực sự là của tôi rồi, Tả Kỳ Hàm. Từ nay, mọi bước đi, mọi suy nghĩ của em, đều sẽ nằm trong tầm kiểm soát của tôi."
Hắn đứng thẳng dậy, nhìn thẳng vào đôi mắt hoảng loạn của Kỳ Hàm.
Dương Bác Văn
"Cứ thử trốn đi. Tôi đảm bảo, dù em có chạy đến chân trời góc bể, ta cũng sẽ tìm thấy em. Em không thể thoát khỏi tôi đâu, Omega của tôi."
Lời nói của Dương Bác Văn như sợi dây vô hình siết chặt lấy Kỳ Hàm. Cậu biết, từ giờ trở đi, cậu đã trở thành một nạn nhân hoàn hảo trong trò chơi của kẻ lập trình tàn nhẫn này. Mùi dâu tây ngọt ngào của cậu bỗng chốc trở nên cay đắng, bị mắc kẹt vĩnh viễn trong lưới kiểm soát của Alpha này.
Comments