Chapter 2
📞 Ở trường mới thế nào con, có tốt không ?
Eden
À... ( Đang ăn cơm trưa )
Eden
Cũng khá tốt mẹ ạ. Môi trường "thân thiện, sạch sẽ".
📞 ...Thế à. Thế thì tốt rồi, trường uy tín lực học các bạn cũng sẽ tốt, cạnh tranh mới nâng cao thành tích được.
Eden
Vâng... " Rất uy tín là đằng khác. "
📞 Có chuyện gì ảnh hưởng đến việc học phải gọi ngay cho mẹ đấy. Gửi mẹ số liên lạc của giáo viên mới để mẹ tiện trao đổi nhé.
📞 Thường xuyên liên lạc với mẹ, đừng để mẹ phải gọi điện.
Eden
" Còn phải báo cáo hằng ngày... " ...Con biết rồi.
Ngày hôm sau, bạn nam hôm qua đã nghỉ học. Lớp học chỉ còn lác đác học sinh đến lớp.
Bạn nữ
Thật luôn. Mẹ tớ còn bảo mang khẩu trang đi học đấy.
Bạn nam
Bệnh gì mà nguy hiểm thế nhỉ ? Thế mấy đứa kia đi khám sao ?
Bạn nữ
Chỉ khám ra cảm cúm sốt thôi, nhưng mà nhiều ngày chưa dứt...
Bạn nam
...Chắc lát tớ cũng đeo cái khẩu trang.
Eden
..." Nguy cấp hơn tưởng tượng... "
Sau những khuyến nghị của cô giáo vì việc phòng bệnh, tiết học lại diễn ra bình thường.
Nhiệt độ hạ thấp bất thường lại tiếp tục diễn ra, có đứa còn chuẩn bị sẵn cả chăn mỏng và áo khoác.
Tiếng trườn bò lại vang lên bên tai Eden.
Eden
" ...Có quy tắc gì khi nó chọn mục tiêu không nhỉ... "
Eden
( Trong đầu đặt ra 7749 giả thiết ) " ...Để xem hôm nay sẽ là ai. "
Tiếng động của con quái vật càng ngày càng gần, rồi tự dưng nó dừng lại.
Con quái vật đã ở ngay cạnh bàn cô, Eden đứng hình, hai con mắt dán chặt vào khối hình thù đang vặn vẹo bên cạnh.
Hai bên tưởng như đang nhìn thẳng vào mắt nhau, mặc dù thứ đó không có mắt.
Eden
( Tim đập thình thịch ) " ...Là mình á ? "
" U... U... " Con quái vật hình như cảm nhận được ánh nhìn khác lạ, phát ra tiếng kêu thăm dò.
Eden
( Giả điên ) " Không được. Không được nhìn. "
Nó tiếp tục tiến đến, bò hẳn lên mặt bàn của Eden.
Con quái vật vươn thân người dài, chuẩn bị chạm vào cô.
Nhìn vật thể đen xì sắp chạm vào mặt mình, Eden nắm chặt bút, căng thẳng đến không thể nhúc nhích.
Eden
( Nắm chặt bút ) " Chó thật đấy... Sắp chạm vào rồi... "
Vào giây phút cuối cùng, trong óc Eden vang lên một tiếng chửi thề. Cô nghiến răng, siết chặt cây bút vung vào con quái vật trước mặt.
Eden
" Đừng có nghĩ tao sợ chúng mày ! "
Giáo viên CN
Eden...? Em làm gì thế ?
Một hiện tượng kì lạ đã diễn ra, trên thân con quái vật xuất hiện một vết chạy dài, nó đau đớn rụt thân người.
Miệng vết thương ánh lên màu đỏ rực, trông như vừa bị đốt.
Eden
...? " Mình vừa làm gì...? "
Eden
" Cái gì đã xảy ra thế ? Là do mình sao ? "
Eden
" Cảm giác kì lạ trong người mình vừa nãy là gì...? "
Nhìn con quái vật rên rỉ rồi dần lủi đi, Eden chưa hết bàng hoàng.
Trong hình thể méo mó của nó, cô chợt nhìn thấy, đó là sự kinh hãi và không thể tin nổi.
Giáo viên CN
Em bị sao thế, sao tự dưng lại vung bút lung tung vậy ?
Eden
...Dạ. Không có gì. Là con bọ thôi ạ.
Eden
Xin lỗi cô và các bạn ạ.
Bạn nữ
Pfff...! Gì vậy trời...
Bạn nam
Cậu ta mà cũng sợ bọ á, buồn cười ghê.
Bạn nữ
Tự dưng làm trò gì không biết. Tao mắc cười tới nỗi hết lạnh rồi này.
Eden
( Mân mê cây bút ) " Cảm giác đó... Có gì đó thật lạ... "
Eden
" Quen thuộc...? Do mình tưởng tượng à. "
Eden cũng là một con người lý trí, kể cả có năng lực nhìn thấy quái vật, cô cũng không tin vào mấy trò như dị năng hay phép thuật.
Eden
" Nực cười thật... Chưa từng nghĩ đến... Nhưng mình cũng chẳng thể giải thích... "
Eden
" Sức mạnh tinh thần hay gì đó...? Ẫu trĩ... "
Eden
" Con người hiện đại như mình mà lại đi nói về những thứ hoang đường như thế. "
Eden
" Mà việc nhìn thấy mấy thứ đó... Cũng đã phá tan mọi logic rồi còn gì...? "
Eden
( Thở dài ) " Bỏ đi. Mấy suy nghĩ này đã giày vò mình quá lâu rồi. "
Eden
" Biết đâu, có thể là một cách phản công lại thứ đó... "
Eden
" Không thể nào. Mình đang nằm mơ à ? "
Eden
" Nó... Hoàn toàn khác biệt. Đáng sợ... "
Kết thúc ca học chiều hôm đó, khi cả lớp dần về hết, Eden vẫn ở lại lớp.
Eden
...( Ngẩn người nhìn cây bút )
Eden
" Mình có cần phải làm việc này không... "
Eden
" Nó đã bị thương... Nếu có thể... "
Eden
" Nhưng ai đảm bảo mình sẽ làm được. "
Eden
( Nhìn bạn cùng lớp đi về hết, bỏ mặc mình đứng một góc )
Eden
" Sao mình phải đắn đo...? "
Trên sân trường vắng lặng, chỉ còn lác đác vài học sinh. Những giọt nắng cuối cùng dần buông xuống chân núi, để lại ánh sáng vàng phảng phất trên cây lá.
Những làn gió nhẹ của buổi chiều muộn khẽ lay động, làm tung bay những hạt hoa bông đang đến mùa kết trái, bay bổng trong không gian.
Eden rảo bước trên sân trường, lặng lẽ ngắm nhìn những hạt hoa lơ lửng trong gió chiều.
Eden
" Như bồ công anh vậy. Thật đẹp. "
Eden cúi xuống nhặt vài hạt hoa đặt lên lòng bàn tay, chăm chú quan sát.
Một làn gió mạnh lướt qua Eden, làm tung bay những hạt hoa nằm trên tay cô.
Đang chạy ngược về phía những dãy lớp học. Trên tay bê một đống đồ kì lạ.
Bỏ qua những bông hoa vừa bay dính lên tóc, Eden nhìn theo bóng lưng cô gái vừa chạy sượt qua.
Cô ấy đột nhiên cũng đứng lại, thở gấp.
Quay lại phía Eden. Ánh mắt hai người vô tình chạm nhau.
Đến cả không gian dường như cũng vừa chững lại một nhịp.
Ánh nắng buổi hoàng hôn khẽ chạm lên mái tóc vàng óng ả của cô gái, làm mái tóc dường như càng thêm rực rỡ.
Một cơn gió chợt nổi lên, lay động những lọn tóc dài óng ả, tóc ngắn với phần mái thưa của Eden cũng bị thổi bay.
Eden
..." Cảm giác này... "
Một sự thân quen. Không thể tả bằng lời, cũng chẳng thể giải thích.
Chan
..." Cậu tóc ngắn đó... "
Eden
" Khuôn mặt hoàn toàn xa lạ. "
Eden
" Thế nhưng mà trái tim mình... "
Một sự rung động mãnh liệt bóp nghẹt lấy trái tim của Eden.
Khóe mắt cô đột nhiên cay xè. Eden vội lấy tay lau đi.
Chan
.... ( Hơi ngỡ ngàng )
Chan
( Lấy lại bình tĩnh, nhẹ nhàng cúi chào rồi chạy đi ) " Mình không có thời gian. "
Eden
... ( Bối rối ) " Lại là gì vậy...? Mình bị rối loạn tuyến lệ à...? "
Eden
" Sao lại có người giờ này còn quay lại trường...? Quên đồ à. "
Eden
" Liên quan gì đến mình chứ. "
Eden
" Có lẽ mình nên làm thêm kiếm tiền tới chỗ bác sĩ tâm lý. "
Eden
( Nhìn theo bóng lưng kia ) " Mình có lẽ bị bệnh rồi... "
Comments