Chương 3: Bóng lưng cô độc.

Một ngày nọ, khi Trì Nhất Phàm đang xử lý báo cáo thì trợ lý của anh bước vào. Trợ lý đưa đến trước mặt người đàn ông một xấp tài liệu bắt đầu nói:

- Trì Tổng, hôm trước ngài có nhờ tôi tìm người phát ngôn phù hợp cho sản phẩm lần này của tập đoàn chúng ta. Tôi đã tìm được rồi!

- ...

- Vì mặt hàng lần này tập đoàn đưa ra thị trường là phấn phủ nên tôi cảm thấy nữ minh tinh sẽ phù hợp hơn.

- Dài dòng! Vấn đề chính!

- Vâng! Người tôi muốn đề cử với ngài là nữ siêu mẫu mới về nước gần đây - Trác Dạ Lam.

Cái tên vừa được thoát ra khỏi miệng trợ lý đã lập tức khiến Trì Nhất Phàm đông cứng người. Anh bất động không cách nào nhúc nhích, khoảnh khắc anh nghe đến cái tên quá đỗi quen thuộc nhưng lại mang phần xa lạ ấy. Trái tim người đàn ông thật sự đã hẫng mất một nhịp!

Trì Nhất Phàm ngước mắt nhìn đến tập tài liệu vừa được trợ lý đặt xuống, bàn tay anh run run lật mở từng trang một. Thứ đầu tiên đập vào mắt người đàn ông không xa lạ gì mà chính là gương mặt của người con gái đó. Cái tên Trác Dạ Lam được ghi lớn bên cạnh làm Trì Nhất Phàm lần nữa thơ thẫn.

Trái tim anh hiện giờ như đang bị ai đó bóp nghẹt, đau đến không thể thở nổi! Làm sao mà anh có thể quên được? Đây là người con gái anh yêu, là ánh sáng đã soi rọi cuộc đời tăm tối của anh kia mà? Cho dù cô có hóa thành tro bụi thì bằng tình yêu và sự hoài niệm, nhung nhớ của mình. Trì Nhất Phàm nhất định vẫn sẽ nhận ra!

Đôi mắt sắc lạnh hằng ngày dần trở nên hoe đỏ, sâu bên trong nơi đáy mắt đã lay động rồi. Cho dù sắc đá đến đâu thì suy cho cùng Trì Nhất Phàm vẫn chỉ là một con người được làm bằng xương bằng thịt. Anh không phải không có cảm xúc, anh từng có rất nhiều cảm xúc phong phú cơ mà! Chỉ là... anh đã ép bản thân phải che giấu đi nó!

Sau khi trợ lý rời khỏi phòng, Trì Nhất Phàm lại lần nữa rơi vào trạng thái thơ thẫn. Anh cứ như kẻ khờ chỉ biết nhìn chằm chằm vào bức ảnh của nữ siêu mẫu nổi tiếng.

10 năm rồi, nói ngắn không ngắn, dài cũng không dài. Nhưng... nó đủ giết chết đi một trái tim đang sống một cách triệt để. Tại sao lại nói như vậy? Thú thật Trác Dạ Lam chính là cái tên mà suốt đời này có lẽ Trì Nhất Phàm cũng không cách nào quên được. Nói đúng hơn, anh đã sớm khắc cốt ghi tâm cái tên mỹ miều đẹp đẽ ấy.

Tuy nhiên, đời người không có gì là mãi mãi! Nỗi đau tuy không thể xóa nhòa nhưng qua dấu vết của thời gian vẫn có thể phần nào xoa dịu được. 10 năm không đủ để Trì Nhất Phàm quên đi Trác Dạ Lam, nhưng đủ để anh hoàn toàn tuyệt vọng với cái quyết định tìm kiếm cô trong vô vọng. Anh đã sớm chán ngán và định từ bỏ việc tìm lại cô gái mình yêu, ấy thế nhưng có lẽ ông trời không thích điều đó.

Ông trời luôn thích trêu ngươi người khác như vậy! Tại sao? Tại sao cứ phải là ngay cái khoảnh khắc anh Trì Nhất Phàm gần như đã hoàn toàn buông xuôi. Thì Trác Dạ Lam lại lần nữa xuất hiện? Để đưa ra quyết định cho việc buông bỏ này, người đàn ông nào đó đã phải chuẩn bị rất lâu. Anh thậm chí còn chừa sẵn một chỗ trống trong trái tim để nhét cô vào đó! Vậy mà giờ cô lại bắt đầu bước vào và tiếp tục làm nhiễu loạn cuộc sống vừa mới yên bình của anh.

Nếu hỏi có muốn yêu và chờ đợi nữa không, chắc chắn Trì Nhất Phàm sẽ không phân vân mà chọn "có". Nhưng... liệu đó có phải là điều mà người con gái anh yêu mong muốn? Sự ra đi 10 năm trước của cô ngoài đã gây ra ám ảnh tâm lý cho Trì Nhất Phàm. Nó còn để lại trong anh nhiều suy tư và khúc mắc, thậm chí có nhiều đêm người đàn ông còn không thể ngủ chỉ vì cứ mải suy nghĩ về điều đấy.

Nếu yêu anh sao cô lại rời đi mà không từ biệt? Là vì sợ anh đau lòng sao? Vì bất đắc kỳ tử? Vì bị ép buộc? Hay chỉ đơn giản là vì... cô vốn dĩ chưa bao giờ yêu anh? "Trì Nhất Phàm trong lòng Trác Dạ Lam rốt cuộc có vị trí gì?" Đây có lẽ là câu hỏi xuất hiện thường xuyên nhất trong đầu anh. Và tất nhiên... nó cũng là câu hỏi mang tính xác thương cao nhất!

Đã có hàng trăm, hàng ngàn thậm chí hàng vạn lần Trì Nhất Phàm tưởng tượng đến cảnh được gặp lại Dạ Lam. Anh sẽ làm gì lúc đó? Anh nên có biểu cảm thế nào? Anh sẽ hạnh phúc ra sao? Cô có thấy vui vì gặp lại anh như anh không?... và còn rất nhiều, vô số câu hỏi khác nữa.

Mỗi lần tưởng tượng như thế Nhất Phàm đều sẽ cười rất tươi rồi một lúc sau lại lặng người trong bóng tối. Chưa từng có ai thấy anh khóc tuy nhiên thông qua bóng lưng ấy đã phản ánh lên tất cả. Sự thống khổ bà cô độc của Nhất Phàm được khắc họa rõ nét qua hình ảnh tấm lưng của chính anh.

Một người đàn ông ngồi trên chiếc giường hơn 2 mét, giữa căn phòng rộng lớn với những chiếc nội thất lưa thưa. Một căn phòng không ánh đèn, ngập tràn trong bóng tối và toát lên đầy sự lạnh lẽo. Theo bạn, cảnh tượng ấy sẽ làm bạn có cảm giác thế nào? Sẽ liên tưởng đến điều gì đầu tiên?

Nỗi cô đơn của người đàn ông trong căn phòng kia không phải đã thể hiện ra quá rõ ràng rồi sao? Nếu thật sự có người còn không cảm nhận được thì người đó hẳn cũng là một con người đang tổn thương. Hoặc... một con người không có cảm xúc!

Hot

Comments

So Lucky I🌟

So Lucky I🌟

Một cái tên đã đi sâu vào tâm trí của anh không cách nào quên được, một cô gái đã đi sâu vào trái tim của anh và vẫn luôn ngự trị ở đó. Trọn vẹn mười năm, anh đã cố gắng rất nhiều để quên và buông... nhưng càng quên lại càng nhớ, muốn buông lại không thể. Và giờ đây sau một thập kỷ, họ đã có cơ hội gặp lại nhau. Lần này liệu chân thành có đổi được chân tình vs hạnh phúc /Hey//Hey//Hey/

2025-06-08

7

Thương Nguyễn 💕💞

Thương Nguyễn 💕💞

Sao bà lại xóa hai bộ kia vậy ?

2025-06-08

2

Thương Nguyễn 💕💞

Thương Nguyễn 💕💞

Mười năm đi tìm em. , mười năm đi tim câu trả lời trong vô vọng nhưng cuối cùng đành chấp nhận buông xuống ....... nhưng số phận rất biết cách trêu đùa anh đây mà

2025-06-08

2

Toàn bộ

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play