Trọng Sinh: Ngày Em Trở Về, Ngày Anh Sống Lại!

Trọng Sinh: Ngày Em Trở Về, Ngày Anh Sống Lại!

Chương 1: Vật đổi sao dời.

Đừng... Dạ Lam... đừng!

Người đàn ông hét lớn một tiếng rồi ngồi bật dậy khỏi giường, trán anh ướt đẫm mồ hôi và đôi mắt vẫn còn ánh lên nỗi hoang mang tột độ. Đã bao lâu rồi? Bao lâu rồi anh không còn gặp những cơn ác mộng nữa?

Để trả lời chính xác có lẽ cũng đã gần hơn 1 năm trở lại đây Trì Nhất Phàm không còn mơ thấy ác mộng nữa. Thời gian ấy không quá dài nhưng đủ lâu để anh ảo tưởng rằng mình đã hoàn toàn thoát khỏi nó.

Thở hắt ra một hơi Trì Nhất Phàm đưa tay xoa nhẹ hai bên trán, đôi mắt anh thẫn thờ rồi chợt nhíu chặt mày. Giấc mơ khi nãy... có gì đó lạ lắm! Ban nãy anh đã mơ thấy gì nhỉ? Sao lại không cách nào nhớ được?

"Chắc là lại mơ linh tinh" - Trì Nhất Phàm nghĩ bụng, anh xuống giường đi tới gần phòng tắm. Trong đầu vẫn đang suy nghĩ có lẽ do bản thân quá mệt mỏi nên mới mơ mộng như thế. Người đàn ông từ từ trút bỏ lớp áo choàng ngủ bên ngoài, đứng dưới vòi sen cố gắng dùng nước giúp bản thân trấn tỉnh.

Tắm xong Nhất Phàm như cũ quay trở về giường, nhìn tấm hình cạnh đầu giường anh khẽ cười nhạt. Trong ảnh, cô gái trẻ trên người mặc một chiếc đầm sọc hồng, trên đầu còn đeo băng đô hình tai thỏ. Cô có gương mặt xinh đẹp, làn da trắng, mái tóc dàu đen nhánh và đặc biệt là nụ cười tỏa nắng thuần khiết.

Đây là Trác Dạ Lam, nói đúng hơn cô là người trong lòng của anh chàng nào đó. Cô rất xinh đẹp đúng không? Đáng tiếc lại chẳng hề thuộc về một kẻ tầm thường như anh! Người ta thường có câu: "đũa mốc mà đòi chòi mâm son" chính là đang nói về anh và cô đó. Người trong lòng dù rất muốn nhưng chẳng thể chạm đến được. Đau lòng không?

Ngồi nhìn ngắm bức ảnh hồi lâu chợt trong đầu Trì Nhất Phàm xẹt ngang qua một thứ gì đó. Một đoạn phim về cuộc đời được tua nhanh trong chớp mắt, là về Dạ Lam! Trì Nhất Phàm đau đớn ôm đầu nhíu chặt hai đầu mày. Gân trên trán anh nổi lên một cách đáng sợ, mồ hôi ứa ra như thác dù thời tiết về đêm.

Khoảng vài phút sau, Trì Nhất Phàm mở bừng mắt. Anh như phát điên vội vàng xoay đi xoay lại tìm điện thoại. Khoảnh khắc bàn tay người đàn ông chạm được vào điện thoại, màn hình tức khắc hiện lên. Trì Nhất Phàm nhìn chằm chằm vào dòng ngày tháng năm trên màn hình rồi lại chợt bất động.

Thêm vài phút trôi qua, anh như phát điên tự đấm vào người mình. Cảm giác đau truyền đến từ vị trí vừa bị đánh khiến anh thức tỉnh. Đây không phải mơ! Đây hoàn toàn là sự thật! Trì Nhất Phàm... sống lại rồi!

Có thể hơi vô lý nhưng nó hoàn toàn là sự thật. Vô lý ở chỗ anh sống lại nhưng sao chẳng nhận thức được? Bởi vì nói thật đến tận bây giờ người đàn ông vẫn nghĩ mình đang nằm mơ. Đoạn phim được tua nhanh kia không gì khác mà chính là đoạn ký ức về kiếp trước.

Kiếp trước, Trì Nhất Phàm đã để mất Trác Dạ Lam. Không những để mất mà còn là... mất trước mặt mình! Người đàn ông không cách nào chấp nhận được ký ức kinh khủng về cái chết của cô. Anh vẫn nhớ cái khoảnh khắc vào viện nhận xác cho cô hôm ấy. Nó kinh khủng và đau đớn đến nhường nào! Nỗi đau như mất đi cả thế giới đó liệu ông trời có thấu nổi không?

Trì Nhất Phàm ngã người tựa lưng vào đầu giường, ánh mắt anh nhìn xa xăm nơi trần nhà như đang bắt đầu hoài niệm.

Ngày hôm đó Nhất Phàm vẫn nhớ rõ như in là lần đầu anh gặp lại Dạ Lam sau 10 năm xa cách. Trước đó anh đã có cơ hội được nhìn thấy sự thành công và ánh hào quang rực rỡ của cô trên sàn diễn quốc tế. Chỉ là không ngờ gặp lại ngoài đời cô lại càng lộng lẫy hơn. Người con gái Trì Nhất Phàm anh yêu đã trở nên trưởng thành đến mức khiến anh cảm thấy tự hào.

Lúc định bụng sẽ đến gần chào hỏi thì bỗng... một người đàn ông xuất hiện. Anh ta choàng tay ôm lấy vòng eo mảnh khảnh kia một cách tự nhiên rồi cùng cô sánh bước ra khỏi sân bay. Thời khắc Trì Nhất Phàm nhìn thấy cả hai vui vẻ bước lên chiếc xe hơi đắt tiền, anh đã biết... cô không còn là Dạ Lam của anh nữa. Rằng bên cạnh cô đã xuất hiện một bờ vai khác, một bờ vai có đủ khả năng giúp cô che nắng chắn mưa. Không như anh... một kẻ bất tài vô dụng!

Thì ra 10 năm chia tay đã khiến khoảng cách của cô và anh bị kéo ra xa đến vậy. Cô trở thành ánh mặt trời chói lóa, cô cao cao tại thượng đứng trên vạn người. Còn anh... vẫn chỉ là chàng trai chung tình mãi với tay không tới ánh hào quang chói lọi.

Nghĩ rồi Trì Nhất Phàm bật cười, một nụ cười tự giễu trong đau đớn! Nước mắt lăn trên má thấm vào nơi khóe môi mặn đắng. Đôi mắt dần đỏ lên như đang cô kìm nén cảm xúc thật. Cũng phải, đổi lại là bất kỳ ai... cũng đều sẽ đau như thế!

Càng nghĩ Trì Nhất Phàm càng cảm thấy bản thân rất tồi, đáng lẽ anh phải vui mừng cho Dạ Lam mới đúng. Cô có người san sẻ, yêu thương, có được sự nghiệp công danh thành đạt. Có được sự xinh đẹp, giàu có mà bao người hằng mong ước. Nhưng... chẳng hiểu sao lòng vẫn đau lắm!

Nhất Phàm từng nghĩ đợi khi anh thành công rồi sẽ đến tìm cô. Chỉ tiếc... khi đã có đầy đủ điều kiện vật chất và tinh thần, Dạ Lam lại chẳng cần anh nữa! Có lẽ do anh đã quá chậm chạp, để lỡ mất quá nhiều thời gian. Tuổi trẻ, tuổi thanh xuân của một cô gái sao có thể dùng để mong chờ một điều viễn vong chưa chắc đã thành sự thật chứ?

Không phải lỗi tại ai cả, tất cả đều là lỗi tại anh! Ván cược số phận này... Nhất Phàm đã hoàn toàn thua mất rồi!

Hot

Comments

So Lucky I🌟

So Lucky I🌟

Lâu lắm rồi mới gặp lại tác giả đó nha, chào mừng tác phẩm mới nhé/Rose//Heart//Heart/

2025-06-05

7

So Lucky I🌟

So Lucky I🌟

Yêu chính là như thế nhỉ, vật đổi sao rời nhưng lòng không đổi, tình cảm dành cho nhau vẫn vẹn nguyên... Chúng ta vẫn là chúng ta, nhưng ko còn là chúng ta của trước đó...

2025-06-05

7

Thuy Pham Bich Pham

Thuy Pham Bich Pham

xin chào tg chúc mừng tg ra truyện mới nha

2025-06-04

3

Toàn bộ

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play