- Trà Đá- [Titan Cameraman X Titan Speakerman] _Skibidi Toilet_
Chap 5: Món đồ
Lịch công tác đột xuất. Hai ngày. Cậu đi theo
Gideon nhắn đúng mười chữ. Không thêm dấu chấm. Không emoji. Không hỏi “có rảnh không”.
Titan Speakerman [Quin]
// đọc xong, trợn mắt //
Titan Speakerman [Quin]
Sao tui giống nhân viên đa năng quá vậy trời…
Dù lẩm bẩm là vậy, nhưng vẫn check-in đúng giờ, vest nhẹ, laptop sẵn sàng, mood cà khịa cài đặt ở mức vừa phải
08:35 – máy bay vừa cất cánh
Quin ngồi kế bên. Gideon đang đọc tài liệu. Không nói một lời.
Máy bay hơi rung nhẹ. Quin liếc sang, thấy tay sếp khẽ siết chặt bìa hồ sơ
Titan Speakerman [Quin]
*À há. Ông lạnh lùng mà sợ bay hả trời?* // cười khẩy //
Cậu không nói. Nhưng âm thầm mở điện thoại, bật một playlist nhạc piano nhẹ
Rồi… đưa một bên tai nghe ra
Titan Speakerman [Quin]
Không phải tôi muốn thân thiết. Nhưng nhạc giúp ổn định nhịp tim đó
Gideon nhìn tai nghe, rồi nhìn cậu. Một giây. Hai giây.
Không nói gì. Nhưng lần đầu tiên, Quin thấy sếp mình ngồi im mà không cau mày
Lịch trình kín mít. Gặp đối tác, xem tiến độ công trình, xử lý bất đồng nhỏ giữa hai nhóm nhân sự.
Anh xử lý đâu ra đó, nhưng mấy lúc “đợi elevator” hay “tính hóa đơn ăn trưa”, cạu là người đứng ra giải vây
Có lần Gideon quay sang hỏi
Titan Cameraman [Gideon]
Cậu thích làm trợ lý?
Titan Speakerman [Quin]
Tôi thích quan sát người khác bối rối rồi ra tay như anh hùng // nhún vai //
Titan Cameraman [Gideon]
Cậu không phải anh hùng.
Titan Speakerman [Quin]
Ừ. Nhưng ít nhất tôi không phải phản diện
Anh không cười. Nhưng môi anh khẽ nhếch một chút. Rồi cũng xoay đi
Gideon ở phòng executive. Cậu ở ngay tầng dưới.
Cậu mở lịch. Nhìn một dòng ghi chú nhỏ mình tự để từ trước:
Titan Speakerman [Quin]
Sinh nhật Gideon (không chắc – trích từ CV HR lỡ gửi)…
Cậu cười nhẹ. Không nghĩ anh sẽ quan tâm. Nhưng… vẫn lặng lẽ nhắn cho nhân viên khách sạn một yêu cầu.
Anh ra mở. Không thấy ai. Chỉ có một chiếc hộp đặt trước cửa, bên trên là sticky note:
“Đừng hỏi ai đặt. Chỉ là một ngày nên nhớ, nhưng có thể quên.
Chúc… một sinh nhật im lặng.”
Bên trong là một hộp bánh tart trứng nhỏ, không nến, không hoa, nhưng còn ấm.
Sáng hôm sau – sảnh khách sạn
Cậu bước xuống, thấy anh đã ngồi chờ. Tay anh cầm tablet. Nhưng trên bàn, bên cạnh ly cà phê, là vỏ hộp bánh tart.
Không cần hỏi. Không cần nói. Anh nhìn lên khi cậu đến gần.
Titan Cameraman [Gideon]
Có chuyện tôi cần làm rõ
Titan Speakerman [Quin]
Gì cơ? Nếu anh định hỏi ai gửi bánh thì— // nhướng mày //
Titan Cameraman [Gideon]
Không. Tôi muốn làm rõ là…
Titan Cameraman [Gideon]
Tại sao lại nhớ?
Cậu im lặng. Một giây. Rồi thản nhiên
Titan Speakerman [Quin]
Vì giữa đống người quên, tôi thấy đáng để nhớ.
Gideon không trả lời ngay. Nhưng tay anh… đã rời khỏi tablet. Và ánh mắt đó, lần nữa, không còn là cấp trên với cấp dưới.
Cậu bước vào văn phòng, tay xách túi laptop, miệng nhai bánh mì gối, tóc rối một bên như thể vừa bật dậy khỏi giấc mơ deadline.
Không khí trong phòng vẫn như mọi ngày lạnh, sáng, tĩnh. Ánh đèn hắt xuống mặt bàn làm việc, phản chiếu lên chiếc tablet mỏng đang mở trước mặt Gideon.
Anh không ngẩng đầu. Nhưng giọng nói vang lên ngay khi cửa vừa khép lại
Titan Cameraman [Gideon]
Bánh rơi vụn lên áo sơ mi rồi kìa
Quin khựng lại. Nhìn xuống. Đúng thật, có một mẩu bánh mì nằm yên ngay nút thứ ba của áo sơ mi trắng.
Cậu nhướn mày, vừa phủi áo vừa lườm
Titan Speakerman [Quin]
Ủa anh có tia X-ray hả?
Anh vẫn không ngẩng đầu. Mắt không rời khỏi dòng báo cáo trên tablet. Giọng đều đều, khô như bảng tính
Titan Cameraman [Gideon]
Có cậu nào khác ăn bánh vừa đi vừa cà khịa đâu
Titan Speakerman [Quin]
Hừ…
Cậu kéo ghế ngồi xuống đối diện, đặt túi laptop lên đùi, bắt đầu mở máy.
Mọi thứ diễn ra như một buổi sáng bình thường.
Chỉ là… Hôm nay có một điều nhỏ bất thường.
Trên bàn làm việc của cậu, vốn sạch trơn mỗi sáng, đã có sẵn một chai nước lọc. Chai mới. Chưa khui. Còn mát. Đúng loại cậu hay uống: nắp xanh, thân gọn, 500ml.
Titan Speakerman [Quin]
// nhìn chai nước một lúc //
Không hỏi. Chỉ nhấc nó lên, xoay nhẹ trong tay như vô tình.
Không có giấy nhắn. Không ai xác nhận. Không gì chứng minh. Và chắc chắn không phải do phòng hành chính tự nhiên “tặng nước sáng thứ Hai.”
Titan Speakerman [Quin]
// liếc sang bàn bên kia //
Anh vẫn làm việc. Không một ánh nhìn. Không một biểu cảm. Không hề nhắc gì đến chai nước đó.
Nhưng khi cậu mở nắp, uống một ngụm, rồi đặt nó xuống lại, cậu thấy mắt anh hơi liếc sang, nhanh đến mức tưởng là ảo giác.
Cậu mím môi, chống cằm, nhìn vào màn hình laptop
Miệng vẫn nhai vụn bánh mì.
Nhưng lòng, thì mềm hơn từng chút một
Muse Peo
✨Kết đoạn nhỏ này:
Muse Peo
Gideon không đưa quà, không chúc ngày mới, không hỏi han
Muse Peo
Nhưng anh mua đúng chai nước, đặt vào đúng bàn, trước đúng giờ… và không đòi được cảm ơn.
Muse Peo
Lời cảm ơn thầm lặng 🔇
Comments
Minh Vũ Võ(New)
"Ánh nhìn ấy như biết nói, khiến con người ta ngờ ngợ trong một khoảnh khắc, dù thầm lặng, nhưng con tim cả hai đã cùng đập một nhịp..."
2025-06-15
2
Minh Vũ Võ(New)
còn tôi tự hỏi liệu ông nội kia gắn camera trên thằng nhỏ không...
2025-06-15
1
Con ả simple lỏ uttm🦆✌️
Tác giả siêng năng chăm chỉ nhất mà tôi từng gặp 👁️👄👁️
2025-06-04
1