Chương 3: Gả cho tôi không phải em sẽ có tất cả sao?

Chuyện gì đến rồi cũng sẽ đến. Như những đêm khác, Dịch Khả Vy vẫn bám lấy cái giường của cô, nằm bên cạnh ôm cô. Quan hệ của cô và Dịch Khả Vy cũng đi lên không ít.

"Mai ra ngoài ăn tối với nhà họ Hàn đó chị!"

Nghe Dịch Khả Vy nói vậy trái tim Hạ Nhi không khỏi rung lên một nhịp, cô thật sự rất tò mò về người đàn ông kia.

Nam chính của đời cô sắp xuất hiện rồi hay sao, cô thật không tin vào tai mình: "Anh ta đẹp trai không?" Chỉ cần là trai đẹp thì mọi thứ sẽ được tha thứ mà, Hạ Nhi híp mắt nhìn lên chùm đèn trên tầng nhà cười gian một tiếng.

Dịch Khả Nhi lắc đầu: "Em không biết, thiếu gia đó em chưa gặp bao giờ."

Hạ Nhi hơi chán nản chỉ thả ra một chữ: "Tên?"

"Ưm...để em nhớ...hình như là Hàn Thiên Dương."

Dịch Khả Vy nghĩ nghĩ rồi liền chắc chắn đó là Hàn Thiên Dương.

Hạ Nhi thử dịch tên đó ra 'bầu trời lạnh lùng của đại dương' hay sao, sau đó cô liền bị chính cái suy nghĩ của mình làm cho buồn cười...

Sáng hôm sau Hạ Nhi đã bị đánh thức từ sớm chỉ để chuẩn bị sửa sang, chải chuốt ăn mặc cẩn thận để đi đến địa điểm gặp nhà "chồng" tương lai của cô, à không đúng... chính xác hơn là nhà chồng của Dịch Khả Nhi chứ không phải Giang Hạ Nhi...

Tại nhà hàng sang trọng bậc nhất của thủ đô vừa xa lạ lại sắp phải quen thuộc đối với Hạ Nhi, thế nhưng bên trong lại không có bóng khách nào, cô không cần đoán cũng nghĩ được nhà hàng đã được bao trọn, hoặc có thể đây là nhà hàng dưới chướng của nhà họ Hàn hoặc nhà họ Dịch.

Lúc sau liền nghe Dịch Khả Vy nói rằng: "Chị à, nhà trai ga lăng thật đó, đã chủ động bao trọn nhà hàng này rồi!"

Hạ Nhi nghe vậy, chỉ cười nhạt.

Ngồi nói chuyện được một lúc lâu, thế nhưng mà vẫn chưa thấy nam chính Hàn Thiên Dương tới, Dịch phu nhân dù không muốn nhắc đến nhưng vẫn phải hỏi theo lễ nghĩa, giọng cố tỏ ra là chỉ vô tình hỏi han: "Hàn thiếu gia vẫn chưa đến sao?"

"Con trai tôi có chút việc, sẽ đến ngay thôi. Mọi người cứ dùng bữa trước đi."

Người vừa nói là Hàn phu nhân, Hạ Nhi thấy khuôn mặt bà phúc hậu liền có chút thiện cảm, thế nhưng cô biết không thể nhìn mặt mà bắt hình dong. Người nhìn càng hiền, càng phúc hậu có khi lại là người rất nghiêm khắc.

Một bàn lớn, bố mẹ chồng tương lai của Hạ Nhi, bố mẹ Dịch, cô và cả Dịch Khả Vy ngồi ăn uống nói chuyện cùng nhau không khí cũng không quá khó khăn hay căng thẳng mà Hạ Nhi còn cảm thấy thoải mái tự nhiên như ở "nhà". Theo quan sát ban đầu thì cô thấy ông Hàn tuy là người uy nghiêm nhưng rất ít nói, đa phần là Hàn phu nhân nói. Hạ Nhi không nói đến những hành động quan tâm của ông Hàn dành cho vợ như là gắp đồ ăn, thường xuyên xoay đĩa đồ ăn bà ấy thích vào chỗ của bà thậm chí là hành động đơn giản nhất như là kéo ghế cho bà ngồi... dường như hành động đó đều rất tinh tế tỉ mỉ và không có chút gượng gạo do quen tay.

Thế nhưng yêu thương nhau thật hay không thì phải quan sát lâu dài, có rất nhiều người trước mặt thiên hạ thì lộ ra rất yêu thương nhau đánh lừa công chúng, sự thật đằng sau thì ngoại tình, cãi nhau, bạo lực...

Nhưng có một sự thật Hạ Nhi nhìn rõ mồn một đó chính là ông ấy sợ vợ, rất rõ là sợ Hàn phu nhân là đằng khác. Trong lòng có chút vui vẻ khi nhìn hai người, mà cũng thêm một chút an tâm... nếu như một gia đình có truyền thống sợ vợ, hẳn là một gia đình hạnh phúc.

Khoảng nửa tiếng sau, Hàn Thiên Dương mới xuất hiện. Hàn phu nhân đang cùng Dịch phu nhân nói bâng quơ vài chuyện thì thấy phục vụ mở cửa cúi đầu chào con trai bà, bà vui vẻ lên tiếng thực ra trong lòng bà cũng không dám chắc con trai bà sẽ đến mà: "Con trai, con đến muộn rồi!"

Sau đó khi mọi người cùng quay ra nhìn Hàn Thiên Dương thì bà lại âm thầm nhìn Hạ Nhi quan sát phản ứng của cô.

Giây phút cô nhìn thấy người đàn ông đó, trong đầu cô chỉ nghĩ "chết dưới tay người như anh cũng xứng đáng". Người đàn ông mặc chiếc áo sơ mi trắng, cùng quần âu lịch lãm, chân đi dày da đúng chuẩn doanh nhân thành đạt cũng giống như bao người khác. Sống lưng thẳng, dáng người cao tầm hơn 1m8, anh từng bước đi tới, bước đi không nhanh không chậm. Hạ Nhi lần đầu hiểu được thế nào là bước đi có quy luật. Nhìn anh giống như siêu mẫu được đào tạo chuyên nghiệp nhưng khí thế tỏa ra lại khiến cho người ta cảm thấy bị áp bức, ngột ngạt.

Anh có khuôn mặt thực sự thực sự rất rất đẹp, Hạ Nhi không biết phải miêu tả vẻ đẹp đó như thế nào nữa, sống mũi anh cao thẳng, gương mặt trắng sáng đẹp đẽ, đôi môi mỏng tiêu chuẩn. Từng đường nét đều hoàn hảo không một điểm chết trên khuôn mặt, từ chân mày đến khung xương đều theo một tỉ lệ chuẩn. Có điều cô thấy đẹp nhất vẫn là đôi mắt của anh, nó lạnh lùng tựa như tảng băng xa vời vậy. Ngay từ lúc bước vào ánh mắt anh đã dừng trên người cô, cô cũng không e dè mà nhìn anh đánh giá, ánh mắt hai người không hề vô tình đã giao nhau.

Trong trái tim Hàn Thiên Dương, dường như xuất hiện một tia sóng động, dường như anh cảm nhận được một cảm giác rất khác rất lạ nhưng lại cực kỳ thỏa mãn. Cảm giác đó chính là rất khó nói, nó gần như giống với cảm giác đã tìm được: một món đồ quý mà mọi người tranh nhau giành giật. Đến khi ấy phát hiện ra món đồ đó lại chính là món đồ chân ái bản thân trong quá khứ đã để lạc. Anh kìm nén sóng động trong tâm trạng mà đi đến.

Hàn phu nhân xinh đẹp, khí chất tao nhã lại cao quý đưa tay lên vẫy anh lại gần, bảo anh ngồi xuống chỗ đã được sắp xếp sẵn là bên cạnh Hạ Nhi.

Lòng Hạ Nhi lại rộn lên một trận nữa, trong quá khứ cô là một người rất mê cái đẹp... nói thẳng ra là rất mê trai, giờ đây được ngồi cạnh trai đẹp loại cảm giác chưa từng xuất hiện trong cuộc đời cô khiến cho trái tim không phải đập thình thịch nữa mà đập bồm bộp luôn ấy chứ.

Nhìn anh một bộ quý tộc, chỉ hành động ngồi ghế rất đơn giản thế nhưng Hạ Nhi lại thấy sao lại đẹp như thế. Anh để ghế rất gần cô, lệch hẳn với chỗ đã xếp từ trước thế nên hương thơm của anh bao trọn lấy cơ thể cô. Hương thơm đó xông thẳng vào khoang mũi cô, mùi hương thơm mát một cách rất lạ, không phải hương nồng nặc như những người khác dùng. Hương thơm pha lẫn một chút gì đó mát lạnh của bạc hà, nhưng không hề đơn giản chỉ là bạc hà mà còn pha lẫn một chút gì đó rất khác. Hạ Nhi không thể đoán ra được, cô thầm tự hỏi anh dùng nước hoa gì vậy, hương thơm thật sự rất quyến rũ. Mà đặc biệt mùi hương đó cô chưa từng thấy trên người của ai.

Mọi người đối với việc từ khi anh xuất hiện, đều nói ít hơn một chút, nhất là bố mẹ Dịch, có hỏi han anh vài câu mà anh không trả lời lại, đa phần đều là Hàn phu nhân sẽ trả lời thay, tuy vậy họ cũng không lấy làm lạ vì người ta vốn đã khó ưa như vậy rồi. Bố mẹ Dịch còn tưởng anh sẽ không đến nên có chút bồn chồn, lo lắng nhưng giờ thì mọi thứ đều ổn.

Hàn phu nhân nhìn con trai yêu dấu ngồi bên cạnh, tươi cười nói: "Con trai à, bên cạnh con là vị hôn thê của con đó, con bé là Dịch Khả Nhi. "

Hàn Thiên Dương theo lẽ đưa mắt nhìn Hạ Nhi, Hạ Nhi cũng không ngần ngại mà nhìn lại, mắt đối mắt với anh một lần nữa. Mọi người xung quanh đều đang trờ phản ứng của Hàn Thiên Dương...

"Đẹp!"

Anh nhẹ nhàng thả ra một chữ khiến cho Hạ Nhi xấu hổ quay mặt đi, hai má nóng bừng. Mọi người dường như rất bất ngờ với thái độ của Hàn Thiên Dương, nhất là Hàn phu nhân. Bà biết con trai bà ưng rồi thì rất vui vẻ:" Được rồi, được rồi ăn cơm thôi. Con đến sau hẳn là đói rồi. "

Đến bữa tráng miệng, Hạ Nhi xin phép vào nhà vệ sinh. Vừa chải chuốt, dặm lại phấn, chỉnh chu xong, đến lúc chuẩn bị bước ra ngoài thì đụng phải Hàn Thiên Dương, cô có chút giật mình.

Anh nhìn cô gái nhỏ, ánh mắt giống như chỉ tập trung vào cô, lưng dựa vào bức tường trắng sạch sẽ, bộ dáng ung dung, giọng nói không nhanh không chậm gọi: "Giang Hạ Nhi!"

Hạ Nhi hơi giật mình trong giây lát nhưng rất nhanh đã lấy lại cảm xúc, cô im lặng không nói gì.

Hàn Thiên Dương nhìn biểu cảm thoáng chột dạ của cô, hứng thú mở điện thoại, nói: "Vị hôn thê, trong điện thoại của tôi có vài thứ hay ho. Em có muốn xem không?"

Hạ Nhi có thể nói không à, người ta đã đưa thẳng điện thoại đến trước mặt cô. Miễn cưỡng cầm lấy bên trong chính là một chuỗi thông tin của cô từ hình ảnh, độ tuổi mười tám tuổi, là con gái của Giang Tú và Nguyễn Hải Liên, có một em trai là Giang Thần Nam mười ba tuổi. Thậm chí chi tiết đến từng tên họ của gia đình cô, chi tiết đến nỗi còn biết cả gia đình cô vốn không hạnh phúc. Ba tháng trước mẹ mất, chưa được năm mươi ngày bố lấy vợ mới và đã có đứa con riêng, hai chị em liên tục bị ngược đãi. Một tháng trước được Dịch gia nhận nuôi, sửa đổi thân phận, gả vào Hàn gia để cứu tập đoàn sắp đổ nát... có những thông tin liên quan đến việc Dịch gia làm với cô, cô còn chẳng biết vậy mà anh lại có tường tận như vậy.

Hạ Nhi đọc từng chữ, biểu cảm vì đọc đến thông tin của mẹ mà trở nên chua xót, trong những ngày này cô bất cứ lúc nào cũng có thể nhớ đến mẹ, nhớ đến sự ra đi của bà. Nước mắt rõ ràng không có tác động để rơi xuống.

Biểu cảm của cô không thoát được ánh mắt sắc bén của người đàn ông, anh không hiểu nỗi đau khi mất đi người yêu thương nhất: "Đau lòng sao?"

Nghe anh hỏi, cô không biết cũng không muốn tìm hiểu xem là anh hỏi cô đau lòng vì gia đình hay đau lòng vì bí mật bại lộ cô phải trở về nơi tối tăm kia. Dù sao giọng của anh thực sự mê người nó khác hẳn với sự lạnh lùng bên ngoài điều ấy giúp tạm thời chấn an tâm tình đang bị tổn thương của cô, cô nhàn nhạt :"Ừm" một tiếng.

Nhưng rất nhanh chóng, cô đã tỉnh lại. Nghĩ đến bản thân mình mới ra trận đã bị thua thê thảm.

Biết rồi thì sao? Anh biết rồi thì làm sao?

Hạ Nhi không biết anh từ đâu mà lại có được thông tin chi tiết như vậy, từng chi tiết lại giống như đang tường tận lại cuộc đời của cô một lần nữa. Lòng dội một gáo nước lạnh, ánh mắt hơi cụp xuống. Chỉ có điều là không thể phủ nhận, đoạn cuối nhờ anh cô mới biết. Thật là hoang mang hóa ra lý do cô được nhận nuôi là vì vậy là thay Dịch Khả Vy lấy chồng.

Hàn Thiên Dương không ngờ rằng sẽ có một ngày mình lại kiên nhẫn như thế. Nhìn thấy đối phương hết bàng hoàng rồi đau đớn lại đến lạnh nhạt thờ ơ điều đó rất kích thích. Anh vẫn chưa có dấu hiệu muốn dừng lại, bồi thêm mấy câu muốn quan sát phản ứng của cô gái trước mặt: "Dịch gia nghĩ đơn giản quá rồi!"

Họ làm như vậy thật giống như xỉ nhục anh, nếu không phải người họ tìm là cô gái này thì có lẽ họ đã xập xuống ngay từ lúc bắt đầu rồi đấy.

Hạ Nhi nhìn vào mắt anh, lại chẳng thể nhìn được suy nghĩ từ đôi mắt đó. Cô thất vọng, rồi lại nhìn sâu xa đi đâu đó, sau cùng mới nói, giọng nói không để lộ cảm xúc: "Rồi sao, nếu anh biết tôi không phải con của Dịch gia thì anh hãy ra bảo bọn họ, bảo họ gả con gái cho anh, cần gì phải tốn công như vậy!"

Hàn Thiên Dương bị phũ không hề tức giận ngược lại còn nhìn cô cười nhẹ: "Ai bảo tôi muốn cưới con gái họ?"

Hạ Nhi thật không muốn nhìn gương mặt này nữa, nó quá đẹp không xứng để cãi nhau, cô không muốn gương mặt ấy bị vấy bẩn, không muốn nhìn vào nó mà sinh ra cảm giác chán ghét hay hận thù. Cô tính bỏ ra ngoài, chưa đi được mấy bước đã nghe thấy giọng nói của anh: "Gả cho tôi không phải em sẽ có tất cả sao ?"

Hạ Nhi hơi giật mình, bước chân khựng lại có chút ngạc nhiên, giọng nói lại như bâng quơ: "Anh là đang tán tỉnh tôi đấy à?"

Không ngờ người kia lại gật đầu, khiến cho cô không biết phải làm sao, ngượng ngùng lảng tránh ánh mắt đầy nhu tình của anh: "Dù sao thì tôi cũng không còn lựa chọn nào khác."

 

 

Hot

Comments

Đinh Bi

Đinh Bi

hấp dẫn quá

2023-09-24

1

Phương Anh Lê Thị

Phương Anh Lê Thị

HAY ĐÓ HEHE

2021-08-09

1

Angela

Angela

“anh là đang tán tỉnh tôi sao?”
“dù sao thì cũng k còn lựa chọn khác.”
好!我喜欢你说的。

2021-05-09

2

Toàn bộ
Chapter
1 Chương 1: Nguyên do
2 Chương 2: Gia đình mới?
3 Chương 3: Gả cho tôi không phải em sẽ có tất cả sao?
4 Chương 4: Giang Hạ Nhi! Hẹn gặp lại em!
5 Chương 5: Nhớ nhung
6 Chương 6: Đi chụp ảnh cưới
7 Chương 7: Người vừa chạy qua là ai?
8 Chương 8: Mới cưới thì ai chả thế
9 Chương 9: Người tình bên ngoài của chồng ???
10 Chương 10: Yếu sinh lý ư?
11 Chương 11: Ra điều kiện
12 Chương 12: Thịt ngon!!!
13 Chương 13: Che đi miệng lưỡi thiên hạ
14 Chương 14: Bán thân lấy tiền tiêu
15 Chương 15: Tự tạo niềm vui
16 Chương 16: Ngang qua nhau
17 Chương 17: Biến thái
18 Chương 18: Ta chém-chém-chém hết!
19 Chương 19: Tôi có chồng rồi
20 Chương 20: Mò kim đáy bể
21 Chương 21: Trở lại thôi, chuỗi ngày sồn ảo!
22 Chương 22: Lương Phương Anh
23 Chương 23: Truyền thái y...
24 Chương 24: Đi trung tâm thương mại
25 Chương 25: Đụng mặt Hứa Minh Hạo
26 Chương 26: Yêu em
27 Chương 27: Cái ôm tạm biệt
28 Chương 28: Hứa Minh Hạo và Sở Dĩ Hạ
29 Chương 29: Biệt phủ
30 Chương 30: Cuộc chiến chó - mèo
31 Chương 31: Nghe lén
32 Chương 32: Đám người Vương Ngữ Chi
33 Chương 33: Diễn kịch
34 Chương 34: "Chúng ta tạm nghỉ chơi với nhau đi"
35 Chương 35: Bạn thân là chân ái!
36 Chương 36: Món quà gặp mặt
37 Chương 37: Mối quan hệ rắc rối
38 Chương 38: Thẻ đen
39 Chương 39: Tình địch nhiều như núi
40 Chương 40: Vợ chủ tịch đến công ty chồng và cái kết
41 Chương 41: Đi bắt gian còn cần phải báo trước sao?
42 Chương 42: Vịt xấu xí!
43 Chương 43
44 Chương 44
45 Chương 45
46 Chương 46: Sòng bạc
47 Chương 47
48 Chương 48: Xin chào, tôi là Lalilii!
49 Chương 49: Lalili đáng thương?
50 Chương 50: Muốn đi học lại?
51 Chương 51: Muốn buông bỏ?
52 Chương 52: Cô gái mang đến niềm vui.
53 Chương 53: Học sinh mới.
54 Chương 54
55 Chương 55
56 Chương 56
57 Chương 57: Ngày lễ Phụ nữ Việt Nam
58 Chương 58
59 Chương 59
60 Chương 60
61 Chương 61
62 Chương 62
63 Chương 63
64 Chương 64
65 Chương 65
66 Chương 66
67 Chương 67
68 Chương 68: Vết sẹo cạnh nốt ruồi son?
69 Chương 69: Vẫn là" Giang Hạ Nhi!"
70 Chương 70
71 Chương 71
72 Chương 72
73 Chương 73
74 Chương 74
75 Chương 75
76 Chương 76
77 Chương 77: Mẹ ơi...
78 Chương 78
79 Chương 79: Nam nhân mắt đối mắt...
80 Chương 80
81 Chương 81: Sóng gió hôn nhân.
82 Chương 82: Nghi vấn?
83 Chương 83
84 Chương 84: Sự trở về
85 Chương 85
86 Chương 86
87 Chương 87
88 Chương 88
89 Chương 89
90 Chương 90
91 Chương 91: " Da đen thì im đi"...?
92 Chương 92
93 Chương 93
94 Chương 94
95 Chương 95: Ngủ ở nhà giam
96 Chương 96: Sóng ngầm
97 Chương 97
98 Chương 98: Bùng nổ tương tác
99 Chương 99: "Chúc mừng sinh nhật, vợ yêu của anh!"
100 Chương 100
101 Chương 101
102 Chương 102: Lên tầng năm đi
103 Chương 103: Tôi sẽ giúp em điều tra
104 Chương 104: Tạ Yến Anh bị thương
105 Chương 105: Hiểu lầm
106 Chương 106: Vực dậy sau cơn mưa
107 Chương 107: Lời khuyên của Sở Đường
108 Chương 108: Lộ diện "Da đen thì im đi"
109 Chương 109: Cẩn thận bị con giáp thứ mười ba cướp mất chồng lúc nào không hay!
110 Chương 110: Không muốn nghĩ xấu về người em này
111 Chương 111: Cứu người
112 Chương 112: Lệ Chân Ninh?
113 Chương 113: Cửa hàng quần áo có vấn đề
114 Chương 114: Đồ vô văn hóa!
115 Chương 115: Không thể nào hợp tác
116 Chương 116: Phạm Cát nghĩ ra kế sách
117 Chương 117: Em có thể quan tâm anh một chút được không?
118 Chương 118: "Đưa em đi thăm mẹ vợ của anh!"
119 Chương 119: Tảo mộ
120 Chương 120: Gặp lại người thân cũ
121 Chương 121: Nữ nhân có nhiều đàn ông nhất
122 Chương 122: Chúng ta khác nhau
123 Chương 123: Mối tình đầu
124 Chương 124: Anh ấy sẽ đến
125 Chương 125: Người đàn ông dịu dàng đảm đang
126 Chương 126: Bất ngờ
127 Chương 127: Thần tượng và tình địch là một sao?
128 Chương 128: Ma men làm loạn
129 Chương 129: Trò đùa nhạt nhẽo
130 Chương 130: Dụ dỗ
131 Chương 131: Ly hôn đi.
132 Chương 132: Chúc mừng năm mới!! 3.2.1 action...
133 Chương 133: Không êm đềm, không sóng gió. Nhẫn nhịn!
134 Chương 134: Giả lả
135 Chương 135: Tiệc rượu
136 Chương 136: Quà sinh nhật tặng anh
137 Chương 137: "Tôi ghét anh ta..."
138 Chương 138: Gặp lại Lệ Chân Ninh
139 Chương 139: Chạm mặt đám du côn
140 Chương 140: Trúng kế
141 Chương 141: Nhạc Thị - Nhạc Yến Tranh?
142 Chương 142: Đi chùa lễ Phật
143 Chương 143: Cái tát trời giáng
144 Chương 144: Đánh nhau
145 Chương 145: Kiểm tra điện thoại
146 Chương 146: Thời kỳ mới mẻ... đã qua rồi!
147 Chương 147: Không để cô ta khó xử
148 Chương 148: Phụ nữ có chồng luôn hấp dẫn vậy đấy!
149 Chương 149: Giận
150 Chương 150: Phạm Gia
151 Chương 151: Đi với bụt mặc áo cà sa, đi với ma mặc áo giấy
152 Chương 152: Bố ông ra đây tôi cũng không sợ
153 Chương 153: Về nhà nhé?
154 Chương 154: Lệ Chân Ninh âm mưu
155 Chương 155: Dạy dỗ Hàn Thiên Dương
156 Chương 156: Sự bất lực của Hàn Ly Anh
157 Chương 157: Bị dằn mặt
158 Chương 158: Lá bài
159 Chương 159: Dần dần hé lộ
160 Chương 160: Bắt cóc
161 Chương 161: Đi ngay tại chỗ
162 Chương 162: Vòng cổ
163 Chương 163: Quá muộn rồi!
164 Chương 164: Trùng rồi... trùng thật rồi!
165 Chương 165: Hé lộ sự thật
166 Chương 166: Cái giá
167 Chương 167: Nói xấu
168 Chương 168: Kết!
169 Chương 169: Ngoại truyện 1
170 Chương 170: Ngoại truyện 2
171 Chương 171: Ngoại truyện 3
172 Chương 172: Ngoại truyện 4
173 Chương 173: Ngoại truyện 5
174 Chương 174: Ngoại truyện 6
Chapter

Updated 174 Episodes

1
Chương 1: Nguyên do
2
Chương 2: Gia đình mới?
3
Chương 3: Gả cho tôi không phải em sẽ có tất cả sao?
4
Chương 4: Giang Hạ Nhi! Hẹn gặp lại em!
5
Chương 5: Nhớ nhung
6
Chương 6: Đi chụp ảnh cưới
7
Chương 7: Người vừa chạy qua là ai?
8
Chương 8: Mới cưới thì ai chả thế
9
Chương 9: Người tình bên ngoài của chồng ???
10
Chương 10: Yếu sinh lý ư?
11
Chương 11: Ra điều kiện
12
Chương 12: Thịt ngon!!!
13
Chương 13: Che đi miệng lưỡi thiên hạ
14
Chương 14: Bán thân lấy tiền tiêu
15
Chương 15: Tự tạo niềm vui
16
Chương 16: Ngang qua nhau
17
Chương 17: Biến thái
18
Chương 18: Ta chém-chém-chém hết!
19
Chương 19: Tôi có chồng rồi
20
Chương 20: Mò kim đáy bể
21
Chương 21: Trở lại thôi, chuỗi ngày sồn ảo!
22
Chương 22: Lương Phương Anh
23
Chương 23: Truyền thái y...
24
Chương 24: Đi trung tâm thương mại
25
Chương 25: Đụng mặt Hứa Minh Hạo
26
Chương 26: Yêu em
27
Chương 27: Cái ôm tạm biệt
28
Chương 28: Hứa Minh Hạo và Sở Dĩ Hạ
29
Chương 29: Biệt phủ
30
Chương 30: Cuộc chiến chó - mèo
31
Chương 31: Nghe lén
32
Chương 32: Đám người Vương Ngữ Chi
33
Chương 33: Diễn kịch
34
Chương 34: "Chúng ta tạm nghỉ chơi với nhau đi"
35
Chương 35: Bạn thân là chân ái!
36
Chương 36: Món quà gặp mặt
37
Chương 37: Mối quan hệ rắc rối
38
Chương 38: Thẻ đen
39
Chương 39: Tình địch nhiều như núi
40
Chương 40: Vợ chủ tịch đến công ty chồng và cái kết
41
Chương 41: Đi bắt gian còn cần phải báo trước sao?
42
Chương 42: Vịt xấu xí!
43
Chương 43
44
Chương 44
45
Chương 45
46
Chương 46: Sòng bạc
47
Chương 47
48
Chương 48: Xin chào, tôi là Lalilii!
49
Chương 49: Lalili đáng thương?
50
Chương 50: Muốn đi học lại?
51
Chương 51: Muốn buông bỏ?
52
Chương 52: Cô gái mang đến niềm vui.
53
Chương 53: Học sinh mới.
54
Chương 54
55
Chương 55
56
Chương 56
57
Chương 57: Ngày lễ Phụ nữ Việt Nam
58
Chương 58
59
Chương 59
60
Chương 60
61
Chương 61
62
Chương 62
63
Chương 63
64
Chương 64
65
Chương 65
66
Chương 66
67
Chương 67
68
Chương 68: Vết sẹo cạnh nốt ruồi son?
69
Chương 69: Vẫn là" Giang Hạ Nhi!"
70
Chương 70
71
Chương 71
72
Chương 72
73
Chương 73
74
Chương 74
75
Chương 75
76
Chương 76
77
Chương 77: Mẹ ơi...
78
Chương 78
79
Chương 79: Nam nhân mắt đối mắt...
80
Chương 80
81
Chương 81: Sóng gió hôn nhân.
82
Chương 82: Nghi vấn?
83
Chương 83
84
Chương 84: Sự trở về
85
Chương 85
86
Chương 86
87
Chương 87
88
Chương 88
89
Chương 89
90
Chương 90
91
Chương 91: " Da đen thì im đi"...?
92
Chương 92
93
Chương 93
94
Chương 94
95
Chương 95: Ngủ ở nhà giam
96
Chương 96: Sóng ngầm
97
Chương 97
98
Chương 98: Bùng nổ tương tác
99
Chương 99: "Chúc mừng sinh nhật, vợ yêu của anh!"
100
Chương 100
101
Chương 101
102
Chương 102: Lên tầng năm đi
103
Chương 103: Tôi sẽ giúp em điều tra
104
Chương 104: Tạ Yến Anh bị thương
105
Chương 105: Hiểu lầm
106
Chương 106: Vực dậy sau cơn mưa
107
Chương 107: Lời khuyên của Sở Đường
108
Chương 108: Lộ diện "Da đen thì im đi"
109
Chương 109: Cẩn thận bị con giáp thứ mười ba cướp mất chồng lúc nào không hay!
110
Chương 110: Không muốn nghĩ xấu về người em này
111
Chương 111: Cứu người
112
Chương 112: Lệ Chân Ninh?
113
Chương 113: Cửa hàng quần áo có vấn đề
114
Chương 114: Đồ vô văn hóa!
115
Chương 115: Không thể nào hợp tác
116
Chương 116: Phạm Cát nghĩ ra kế sách
117
Chương 117: Em có thể quan tâm anh một chút được không?
118
Chương 118: "Đưa em đi thăm mẹ vợ của anh!"
119
Chương 119: Tảo mộ
120
Chương 120: Gặp lại người thân cũ
121
Chương 121: Nữ nhân có nhiều đàn ông nhất
122
Chương 122: Chúng ta khác nhau
123
Chương 123: Mối tình đầu
124
Chương 124: Anh ấy sẽ đến
125
Chương 125: Người đàn ông dịu dàng đảm đang
126
Chương 126: Bất ngờ
127
Chương 127: Thần tượng và tình địch là một sao?
128
Chương 128: Ma men làm loạn
129
Chương 129: Trò đùa nhạt nhẽo
130
Chương 130: Dụ dỗ
131
Chương 131: Ly hôn đi.
132
Chương 132: Chúc mừng năm mới!! 3.2.1 action...
133
Chương 133: Không êm đềm, không sóng gió. Nhẫn nhịn!
134
Chương 134: Giả lả
135
Chương 135: Tiệc rượu
136
Chương 136: Quà sinh nhật tặng anh
137
Chương 137: "Tôi ghét anh ta..."
138
Chương 138: Gặp lại Lệ Chân Ninh
139
Chương 139: Chạm mặt đám du côn
140
Chương 140: Trúng kế
141
Chương 141: Nhạc Thị - Nhạc Yến Tranh?
142
Chương 142: Đi chùa lễ Phật
143
Chương 143: Cái tát trời giáng
144
Chương 144: Đánh nhau
145
Chương 145: Kiểm tra điện thoại
146
Chương 146: Thời kỳ mới mẻ... đã qua rồi!
147
Chương 147: Không để cô ta khó xử
148
Chương 148: Phụ nữ có chồng luôn hấp dẫn vậy đấy!
149
Chương 149: Giận
150
Chương 150: Phạm Gia
151
Chương 151: Đi với bụt mặc áo cà sa, đi với ma mặc áo giấy
152
Chương 152: Bố ông ra đây tôi cũng không sợ
153
Chương 153: Về nhà nhé?
154
Chương 154: Lệ Chân Ninh âm mưu
155
Chương 155: Dạy dỗ Hàn Thiên Dương
156
Chương 156: Sự bất lực của Hàn Ly Anh
157
Chương 157: Bị dằn mặt
158
Chương 158: Lá bài
159
Chương 159: Dần dần hé lộ
160
Chương 160: Bắt cóc
161
Chương 161: Đi ngay tại chỗ
162
Chương 162: Vòng cổ
163
Chương 163: Quá muộn rồi!
164
Chương 164: Trùng rồi... trùng thật rồi!
165
Chương 165: Hé lộ sự thật
166
Chương 166: Cái giá
167
Chương 167: Nói xấu
168
Chương 168: Kết!
169
Chương 169: Ngoại truyện 1
170
Chương 170: Ngoại truyện 2
171
Chương 171: Ngoại truyện 3
172
Chương 172: Ngoại truyện 4
173
Chương 173: Ngoại truyện 5
174
Chương 174: Ngoại truyện 6

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play