[ RHYCAP] Ánh Nhìn Từ Mùa Hạ
#2 Mùi nắng nơi mái ngói cũ
ABC : lớn tiếng
*abc*: suy nghĩ
// abc//: hành động
' abc ': nói nhỏ
📱 gọi điện
💬 nhắn tin
Ở trại mồ côi này, người ta thường bảo tôi có một nụ cười dễ mến. Nhưng chỉ thế thôi, không hơn.
Không ai ghét bỏ tôi, cũng chẳng ai thương tôi nhiều. Tôi tồn tại ở khoảng giữa – không sáng rực rỡ như Mỹ Mỹ, em gái tôi, cũng chẳng lặng lẽ đủ để bị lãng quên. Tôi là kiểu người mà các sơ sẽ giao cho công việc khi cần, sẽ khen khi tôi làm tốt, nhưng không bao giờ gọi tôi lại để vuốt tóc hay hỏi “hôm nay con thấy vui không?”.
Mỹ Mỹ thì khác. Em có đôi mắt tròn, giọng nói trong trẻo và cái cách nũng nịu khiến ai cũng muốn ôm vào lòng. Có lúc tôi nhìn em được một sơ ôm chặt, bất giác quay đi. Không phải vì ghen, tôi nghĩ vậy. Có lẽ chỉ là… một chút đố kị.
Tôi không bị bắt nạt, không bị ghét bỏ. Nhưng sống ở đây đồng nghĩa với việc phải biết điều. Phải nhường nhịn. Nhường bữa sáng nếu thấy đứa nhỏ hơn nhìn vào phần mình. Nhường cái áo lành hơn nếu sơ lỡ đưa nhầm. Và nhường cả cơ hội được yêu thương, nếu người khác khéo miệng hơn mình.
Cho đến một buổi trưa nắng gắt, khi dãy nhà chính của trại vang tiếng cười rộn rã. Một nhóm người mặc đồng phục bước vào, tay cầm bánh kẹo, gấu bông. Tôi biết – lại một nhóm từ thiện đến.
Tôi định đi ra sau, như mọi lần. Nhưng chưa kịp quay lưng thì một giọng nói vang lên ngay cạnh tai
???
Ê, em kia, sao không ra nhận quà?
Tôi ngước lên. Một cậu con trai, chắc tầm tuổi tôi, tóc cắt gọn, đôi mắt sáng lạ. Cậu ấy đang nhìn tôi – không phải kiểu nhìn thương hại hay xã giao, mà là... thật sự chú ý.
Hoàng Đức Duy
// ấp úng //Em… để mấy bé nhận trước ạ.
Cậu ấy cười. Cái kiểu cười khiến tôi chợt thấy trong tim mình có gì đó mềm ra.
Trần Đăng Dương
Anh là Dương. Trần Đăng Dương. Tên nghe ngầu không?
Tôi không kịp đáp. Cậu ấy đã dúi vào tay tôi một túi bánh và kẹo, rồi nói
Trần Đăng Dương
Anh thấy em nên nhận. Vì em không cần nói gì, nhưng vẫn khiến người ta muốn cho.
Lần đầu tiên trong đời, tôi đỏ mặt. Mặt tôi nóng ran, nhưng không phải vì nắng. Là vì tim tôi đang đập hơi nhanh… vì một người chỉ vừa mới gặp.
Và khi chiều buông, tôi đã lặng lẽ ngồi sau hiên, tay ôm túi quà bé xíu, trong đầu chỉ quanh quẩn một điều
Hoàng Đức Duy
*Mình… muốn gặp lại người đó. Một lần nữa.*
tác giả đâyyy
Ko lẽ nào Duy thích Dương rồi
Nguyễn Quang Anh
😀 m thử đi
tác giả đâyyy
Hehe anh lmj đc tôi // chạy mất //
Comments