chap 2

Giờ ra chơi, căn tin trường. Tuấn và Khánh ngồi ở góc quen, mỗi đứa một ly trà sữa, một phần bánh tráng trộn. Không khí tưởng như bình thường… cho đến khi Tuấn lên tiếng.
Phương Tuấn
Phương Tuấn
Ê Khánh!! // vỗ vai anh // Tao nói cái này, mày hứa đừng cười nha..!
Bảo Khánh
Bảo Khánh
Gì vậy ba? Nói lẹ đi ông nộiii !! // hóng hớt //
Phương Tuấn
Phương Tuấn
Tao… hình như đang thích An mày ạ.. // nói nhỏ vào tai anh //
Bảo Khánh
Bảo Khánh
… // im lặng //
Khánh khựng lại. Cái muỗng đang trộn bánh tráng cũng dừng giữa chừng. Nhưng vẫn cố cười.
Bảo Khánh
Bảo Khánh
Hah … thiệt hả? // gượng cười // Từ khi nào?
Phương Tuấn
Phương Tuấn
Chắc khoảng 1 tuần nay á! Bắt đầu thấy nhỏ cười là lòng tao nhũn ra.. Mà nhỏ dễ thương thiệt, kiểu nhẹ nhàng, hay cười, nói chuyện cũng dễ chịu nữa! // mải mê nói , vừa nói vừa cười //
Bảo Khánh
Bảo Khánh
Ừm … nhỏ cũng xinh.. // cúi mặt xuống //
Khánh cắm cúi nhìn ly trà sữa, khuấy liên tục không ngừng. Mắt nhìn xuống, không dám ngẩng lên.
Phương Tuấn
Phương Tuấn
Bữa nhỏ mượn bút tao, xong cảm ơn tao bằng một câu thôi mà tao nhớ tới tận hôm sau luôn á.. Haha! // cười //
Bảo Khánh
Bảo Khánh
Mày đang thích mà.. Ai đang thích cũng vậy hết.. // cười gượng //
Phương Tuấn
Phương Tuấn
Mà mày nghĩ… tao có nên tỏ tình không? Hay đợi thêm? // nhìn vào mắt anh //
Bảo Khánh
Bảo Khánh
… // im lặng //
Khánh im lặng vài giây. Rồi ngẩng lên cười gượng.
Bảo Khánh
Bảo Khánh
Thử đi..! Biết đâu… nhỏ cũng thích mày..
Phương Tuấn
Phương Tuấn
Mày không thấy tao vội quá hả? // nheo mắt //
Bảo Khánh
Bảo Khánh
Nếu là tao, tao cũng vội. Khi thích ai đó… chỉ muốn họ biết càng sớm càng tốt mà.. // cười gượng //
Tuấn cười, cười hạnh phúc. Khánh thì ngược lại – cười vì không còn cách nào khác ngoài cười. Trong lòng có thứ gì đó âm ấm, rồi dần dần… lạnh ngắt.
Phương Tuấn
Phương Tuấn
Mà may ghê, tao có mày để kể hết mấy chuyện này. Không có mày chắc tao chết vì bí cảm xúc mất! // cười //
Bảo Khánh
Bảo Khánh
Ừm.. Tao ở đây mà.. // cười mỉm nhưng ẩn sâu trong nụ cười ấy lại chua chát khó diễn tả được //
“Tao ở đây mà” – câu nói nhỏ xíu, mà đằng sau là cả một biển cảm xúc không dám nói ra. Bởi vì người Tuấn chọn để thích, chưa từng là Khánh.
Căn tin đông dần. Tuấn vẫn say sưa kể về An. Khánh chỉ ngồi im lặng, chống cằm, gật đầu theo. Mỗi cái gật là một vết dao vào tim.
______

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play