[ DuongKieu ] Cậu Khen Lụa Đẹp Sao Lại Nhìn Tôi ?
Chap2: Lụa đào
Sáng sớm khi mặt trời còn chưa thức giấc, trên đường của thôn Đại Cát đã có 1 bóng xe ngựa chạy " lộc cộc " trên nền sỏi đá. Bên trong chiếc xe là hình bóng của cậu út và ông Trần.
Trần Đăng Dương
// Nói vọng ra // Này! Gia nô khi nào mới đến vậy ?
Gia Nô
Dạ thưa cậu còn khoảng 1 canh giờ nữa mới đến, cậu chợp mắt xíu đi, khi nào đến tôi sẽ gọi
Lựu
Tiểu thư à người mau dậy đi // lay người cô //
Nguyễn Thanh Pháp ( Pháp Kiều )
// mơ màng hỏi // ưm.. Lựu này..mấy giờ rồi mà sao em kêu ta dậy thế ?
Lựu
Nhưng hôm nay tiểu thư phải dậy sớm 1 xíu để em sửa soạn cho người nữa, tại hôm nay sẽ có ông và cậu út nhà họ Trần ghé thăm đấy ạ
Nguyễn Thanh Pháp ( Pháp Kiều )
À ừ vậy em giúp ta sửa soạn nha
Trời lúc này đã sáng hẳn. bên ngoài hình bóng chiếc xe ngựa của ông và cậu đã dừng trước nhà họ Nguyễn
Sửu
// Nói vọng vào // Có ông và cậu Trần ghé nhà ạ!
Bà Nguyễn
Gia nô đâu! Ra mở cổng cho ông và cậu mau lên
Gia Nô
// Mở cổng // Dạ chào cậu và ông Trần ạ, mời 2 người vào nhà
Trần Đăng Dương
// khẽ gật đầu //
Nói rồi cậu và ông Trần từng bước, từng bước vào nhà, y phục cậu khẽ uốn lượn trong gió sớm mai, đôi mắt sáng ngời như ngọc, mặt cậu lạnh như tiền
Trong nhà ánh sáng sớm xuyên qua những song cửa được làm bằng gỗ, phủ lên một màu vàng nhạt, ấm áp cả gian nhà
Trên những cây cột nhà điêu khắc vô số các đường nét tinh xảo, vô cùng nghệ thuật. Đến cả bộ bàn ghế cũng được làm bằng loại gỗ vô cùng quý giá, đắt đỏ lại khó tìm, trên bàn thờ những tấm bài vị của gia tiên đều được làm bằng vàng
Ông Nguyễn
// Ngồi xuống // Hôm nay ông Trần đây ghé thăm quả thật là vinh hạnh quá
Ông Trần
// Bật cười thành tiếng // Chỗ bạn bè quen biết, ông nói vậy thì khách sáo quá rồi
Ông Nguyễn
Đây là...Con trai út của ông đúng không?
Trần Đăng Dương
// khẽ mỉm cười // Dạ con là Trần Đăng Dương, con trai út nhà họ Trần
Ông Nguyễn
// mỉm cười nhìn cậu // Quả thật cậu út đây rất giống lời đồn. Phong độ, sang trọng, lễ phép, ngoan ngoãn
Trần Đăng Dương
Ông Nguyễn đây quá khen rồi
Lựu
Tiểu thư à, em trang điểm cho người như vầy có được chưa
Nguyễn Thanh Pháp ( Pháp Kiều )
// Nhìn vào gương // Được rồi em, chúng ta đi ra ngoài thôi kẻo mọi người lại chờ
Lựu
// Vén màng cho cô ra //
Trần Đăng Dương
// Nhìn sang //
Tấm màng được vén ra, phía sau tấm màng ấy thấp thoáng 1 bóng hình mảnh mai, cân đối thấp thoáng. Cô bước ra thật sự khiến cậu không thể không nhìn, mặt cô vốn đã đẹp và trong trẻo, hôm nay lại được tô son, điểm phấn khiến cậu thật sự không thể rời mắt. Vẻ đẹp ấy có lẽ đã chinh phục được trái tim của cậu
Nguyễn Thanh Pháp ( Pháp Kiều )
Dạ con chào cha, ông và cậu Trần ạ
Ông Trần
// Mỉm cười gật đầu nhìn cô //
Ông Nguyễn
Ngồi xuống đi con
Nguyễn Thanh Pháp ( Pháp Kiều )
// Ngồi xuống //
Nguyễn Thanh Pháp ( Pháp Kiều )
Vị công tử này là...
Trần Đăng Dương
À....Tôi là Trần Đăng Dương con trai út nhà họ Trần
Nguyễn Thanh Pháp ( Pháp Kiều )
// Nhìn cậu // À..Ra là cậu út nhà họ Trần
Nguyễn Thanh Pháp ( Pháp Kiều )
Tôi cũng đã nghe qua danh tiếng của cậu đây rồi
Nguyễn Thanh Pháp ( Pháp Kiều )
Vừa giỏi giang, phong độ, điển trai, ngoan hiền, lễ phép
Nguyễn Thanh Pháp ( Pháp Kiều )
Lại còn rất được rất nhiều vị tiểu thư để mắt đến nữa
Trần Đăng Dương
Tiểu thư cũng đâu kém gì tôi đâu chứ // cười ấm áp nhìn cô //
Trần Đăng Dương
Mà cho tôi hỏi, tiểu thư đây tên gì thế ?
Nguyễn Thanh Pháp ( Pháp Kiều )
Tôi tên Thanh Pháp, cậu cứ gọi tôi là Pháp Kiều là được rồi
Trần Đăng Dương
" Pháp Kiều sao..? Tên đẹp thật đấy "
Ông Nguyễn
// Quay sang nhìn cô nói // Kiều à, con dẫn cậu Đăng Dương đi đến xem lụa đi, hôm nay cậu ấy theo ông Trần để mua lụa đấy
Ông Nguyễn
Để cha và ông Trần ngồi đây bàn công việc
Nguyễn Thanh Pháp ( Pháp Kiều )
Dạ thưa cha
Nguyễn Thanh Pháp ( Pháp Kiều )
Mời cậu theo tôi
Trần Đăng Dương
Thưa cha con đi
Trần Đăng Dương
//Đi theo cô //
Nơi đây mọi người làm việc chăm chỉ, chả hề lơ là 1 giây 1 phút nào cả nhưng khi cô bước đến thì mọi người đều đồng loạt ngưng tay mà chào cô 1 tiếng
Nguyễn Thanh Pháp ( Pháp Kiều )
Ừm
Nguyễn Thanh Pháp ( Pháp Kiều )
Này ngươi lấy cho ta vài tấm lụa đi
Gia Nô
// Đưa cho cô // Dạ đây ạ
Nguyễn Thanh Pháp ( Pháp Kiều )
// Cầm lấy lụa //
Nguyễn Thanh Pháp ( Pháp Kiều )
Cậu xem có ưng tấm nào không?
Nguyễn Thanh Pháp ( Pháp Kiều )
Không ưng thì tôi lấy thêm vài sấp nữa cho cậu lựa
Cậu đưa tay nhận lấy lụa từ tay cô. Tấm lụa ỏng á, mềm mại. Cậu cầm từng tấm lụa lên ngắm nhìn kĩ càng, rồi cậu nói
Trần Đăng Dương
Lụa đẹp thật đấy
Miệng thì nói lụa đẹp nhưng ánh mắt cậu lại nhìn cô, chợt cô hỏi
Nguyễn Thanh Pháp ( Pháp Kiều )
Này...Cậu khen lụa đẹp sao lại nhìn tôi ?
Đối mặt với câu hỏi ấy cậu chỉ đành nhìn cô với vẻ mặt ái ngại, khó xử. Cậu đành phải ngó lơ câu hỏi ấy rồi lảng sang chuyện khác
Trần Đăng Dương
Cho tôi hỏi, chỗ lụa này hết bao nhiêu vậy?
Trần Đăng Dương
Tôi sẽ mua hết
Nguyễn Thanh Pháp ( Pháp Kiều )
Sao cơ ? Cậu có chắc là muốn mua hết không vậy ?
Trần Đăng Dương
Bao nhiêu tôi cũng mua
Nguyễn Thanh Pháp ( Pháp Kiều )
Tổng hết của chỗ lụa này là 1 lượng vàng
Nói rồi cậu liền cho tay vào túi lấy ra 1 túi vàng trả cho cô
Nguyễn Thanh Pháp ( Pháp Kiều )
// Nhận vàng //
Nguyễn Thanh Pháp ( Pháp Kiều )
Người đâu !
Nguyễn Thanh Pháp ( Pháp Kiều )
Gói hết chỗ lụa này lại cho cậu Trần mau lên !
Từ bên ngoài ông Trần và ông Nguyễn đã đứng đấy nghe và xem cuộc trò truyện của cô và cậu từ bao giờ rồi
Ông Trần
Ông nghĩ xem chúng ta vốn là bạn bè thân thiết rồi, ông nghĩ sao nếu chúng ta làm sui gia đây
Ông Nguyễn
Tôi thấy có lẽ là Đăng Dương nhà ông đã phải lòng Pháp Kiều nhà tôi rồi
Ông Trần
Thôi cũng muộn rồi, chắc tôi vào gọi nó về
Ông Trần
// Tiến lại chỗ cậu // Dương à về thôi con
Trần Đăng Dương
À...Dạ vâng thưa cha
Nguyễn Thanh Pháp ( Pháp Kiều )
Chào ông và cậu Trần, 2 người về cẩn thận // cúi nhẹ đầu chào //
Ông Trần
Chào tiểu thư, tôi về
Trần Đăng Dương
Chào tiểu thư
Cuối cùng ông và cậu cũng tiến ra cổng, bên ngoài đã có một gia nô đánh xe ngựa chờ sẵn. Cậu lên xe ngựa với tâm trạng đầy tiếc nuối pha lẫn 1 chút trống rỗng
Vì sao tâm trạng cậu lại như thế ?
Ngay cả cậu còn không biết. Có phải cậu đã phải lòng cô tiểu thư khuê cát lá ngọc cành vàng nhà họ Nguyễn này rồi sao ?
Comments