[HieuCris][HC] Chuyện Tình Mèo Hoang
Chương Một : Biến Thái?
Trần Minh Hiếu : Anh
Phan Lê Vy Thanh : Hắn
Ngoại trừ đường đèn ra, cả con phố không còn cánh cửa sổ nào bật sáng. Đã gần một giờ sáng không gian tĩnh lặng đến ngạt thở, đến cơn gió cũng chỉ thổi nhè nhẹ. Chính vì vậy mà cái nóng hè càng được tô đậm thêm. Dừng lại trước một căn nhà ba tầng nằm tuốt trong ngõ, anh chỉ tay
Trần Minh Hiếu
Nhà anh đây
Hắn đáp rồi lật đật xách chiếc balo sứt quai của mình vào
Trần Minh Hiếu
Hành lý có nhiêu đây thôi à
Phan Lê Vy Thanh
Còn nữa, mà thất lạc rồi. Tôi đang chờ sân bay liên lạc
Trần Minh Hiếu
Xui quá vậy
Không chần chừ thêm, anh xua hắn vào phòng rồi khóa cửa. Phòng khách vẫn còn để đèn, chắc mấy đứa trong nhóm của anh vẫn chưa ngủ hết
Anh quay qua giúp hắn chuyển đồ vào phòng, hắn bắt nhịp hơi chậm nên cứ lóng ngóng mãi mà chẳng biết phải ngồi hay đứng. Cũng đúng thôi, từng ấy tuổi đầu mà đơn độc đến tận nơi này, họ hàng, người quen đều không có. Ngay hôm đầu tiên đã phải ăn nhờ ở đậu một người xa lạ
Trần Minh Hiếu
Em muốn tắm không? Ngồi máy bay cả ngày trời chắc cũng khó chịu rồi
Phan Lê Vy Thanh
Tôi không có quần áo
Trần Minh Hiếu
Anh cho em mượn, chờ anh chút
Nói là làm, anh đi thẳng một mạch về phòng và lấy ra một bộ đồ ngủ cũ. Bộ này anh mua nhầm cỡ nên chẳng mấy khi mặc tới. Sau một ngày phải liên tục di chuyển, hắn đã khá mệt nên lập tức ngoan ngoãn làm theo lời anh. Trong lúc hắn tắm, anh pha sẵn một ly nước mát để giải nhiệt, mấy bữa nay ôi bức quá đỗi
Thoạt nhìn hắn có vẻ chậm chạp, song vụ tắm táp cứ phải gọi là nhanh như nhóp. Chỉ mấy phút anh đã thấy hắn lò đò bước ra, tóc tai ướt sượt, quần áo còn chả kịp kéo cho thằng thóm. Nhưng điều đáng chú ý hơn cả là hai ống quần dài thòng, xắn lên mấy bận rồi mà vẫn thấy thừa vải. Bất giác anh bật cười
Anh bịt miệng nhưng không kịp
Phan Lê Vy Thanh
Không được cười!!!
Từ lúc gặp nhau đến giờ, đây là lần đầu tiên hắn phản ứng mạnh mẽ đến như thế. Tuy nhiên, thái độ này lại không được đáng yêu cho lắm. Hắn nghiến răng ken két, hai cái má tròn đầy lên như bánh nhúng nước
Phan Lê Vy Thanh
Ý anh là chân tôi ngắn chứ gì!!
Trần Minh Hiếu
Đâu có để anh đi lấy quần khác cho em
Và đầy hung hăng, hắn lách qua người anh rồi chạy về phòng. Đóng sập cửa lại. Người gì mà kì cục, hắn khống biết vị trí lúc này của mình hay sao? Đây là nhà anh cơ mà. Tuy vậy, chấp nhất trẻ con cũng chả phải là chuyện hay ho
Chẹp miệng, anh lại về phòng lần nữa để đổi đồ cho hắn. Chậm vẫn hơn không, dù gì cũng được Hương nhờ vả, kệ hắn sao được. Khi anh đến được chỗ hắn thì hắn đã trùm chăn kín mít trên giường, cái quần thùng thình ban nãy bị hắn ném bừa bãi xuống đất
Trần Minh Hiếu
Anh mang cái khác đến cho em rồi này
Không có tiếng đáp lại, dám cho anh ăn quả bơ à? Cái thằng này, chả lẽ anh không trị được hắn sao? Bật chế độ nghiêm khắc lên, anh tiến thẳng đến giường. Lấy hết sức, anh giật mạng chiếc chăn. Và giây phút ấy, anh lập tức hối hận
Thằng nhóc trước mặt anh gần như trần như nhộng. Ngoại trừ chiếc quần cụt ngắn cũn cỡn ra, trên người hắn chả có gì che chắn. Hắn trợn mắt, bần thần nhìn anh, vẫn là khuôn mặt bánh bao sình nước. Nhưng, cái bánh này hẳn mới bị nhuộm phẩm đỏ quá tay. Môi hắn run run, trước khi tiếng gào thất thanh của hắn vang dội khắp phòng
Phan Lê Vy Thanh
Hết chế nhạo rồi lại tính giở trò biến thái à? Đi raa!!
Comments