Tư Tranh – Phiên Bản Nguy Hiểm

🏢 BUỔI HỌP BẮT ĐẦU
Toà nhà Doãn Gia . Phòng họp tầng 58. 20 người mặc vest, 20 đôi mắt chẳng mấy thiện cảm. Tôi – tiểu thư vừa “thoát chết” – bước vào, mang trên mình một bộ suit đen thanh lịch, không hề giống hình ảnh cũ đầy lố lăng của Tư Tranh.
“Tư Tranh, cô đến rồi,” một giọng đàn ông cất lên. Giám đốc điều hành. “Hy vọng lần này cô không làm mất thời gian của chúng tôi nữa.”
Doãn Tư Tranh
Doãn Tư Tranh
Tôi kéo ghế, ngồi xuống. Mắt nhìn thẳng, giọng trầm xuống một nhịp: “Hy vọng các vị cũng vậy.”
→ Một câu, cả phòng im. → Kịch bản gốc không có cảnh này. Ở đây, Tư Tranh đáng lẽ phải luống cuống, bị xem thường. → Nhưng tôi không phải nhân vật trong sách. Tôi là người cầm bút.
Tôi đưa ra bản báo cáo tài chính của quý trước – bản mà người ta nghĩ tôi không đủ năng lực để hiểu. Tôi chỉ rõ lỗ hổng. Vạch ra ba điểm yếu trong chiến lược đầu tư. Đưa cả bảng so sánh ROI với đối thủ. Mọi người bắt đầu trao đổi ánh mắt. Có người chau mày. Có người… bắt đầu sợ.
Doãn Tư Tranh
Doãn Tư Tranh
Tôi không cần các vị tin tôi. /Tôi nói, đứng dậy./
Doãn Tư Tranh
Doãn Tư Tranh
Tôi chỉ cần các vị không cản đường tôi. Vì người cản tôi – sẽ là người đầu tiên phải rời khỏi bàn này.
Khi tôi ngồi vào chiếc ghế chủ tọa tạm thời đó – tôi biết mình không được phép thua. Một giây mất cảnh giác, tôi sẽ thành con mồi cho bầy sói già đã quen mùi máu.
KHÔNG KHÍ ĐÔNG ĐẶC BẰNG ÁNH NHÌN
Tôi vừa dứt câu “Người cản tôi – sẽ là người đầu tiên phải rời khỏi bàn này”, cả phòng chìm trong im lặng. Không phải vì sợ. Mà là vì bọn họ đang tính xem nên ăn tôi sống kiểu gì. Người đầu lên tiếng là Cổ Đông Trần – “cáo già” của hội đồng.
“Tiểu thư nói mạnh miệng quá, nhưng kinh nghiệm thực tế của cô là gì? Hay là chúng tôi vẫn phải giúp cô xử lý từng bản báo cáo lỗ lãi?”
Doãn Tư Tranh
Doãn Tư Tranh
/ nhướn mày. Vờ như suy nghĩ một lúc / rồi… thả lựu đạn. “Kinh nghiệm của tôi?” / đặt USB lên bàn./ “Là lật ra được chuyện ông đang ngầm rót tiền vào dự án bất động sản ma bên Hồng Kông. Dự án mà ông báo cáo là ‘an toàn – lợi nhuận ổn định’. Nếu tôi gửi file này lên bộ kiểm toán nội bộ… ông nghĩ ai sẽ là người đầu tiên rời bàn?”
→ BÙM. Cả phòng sững người. → Trần cáo lập tức tái mặt. → Một số người cười khẩy, vài người quay đi, nhưng từ giây đó, tôi biết mình đã đâm trúng chỗ ngứa.
Phó Giám Đốc Ngô – kẻ vốn ngồi im – giờ mới lật bài. “Tiểu thư thông minh đấy. Nhưng cô nghĩ chỉ có mình cô có thông tin à?”
Anh ta đặt lên bàn một bản báo cáo chi tiết: thời gian tôi (Tư Tranh cũ) dùng công quỹ cho những khoản đầu tư sai lệch, thậm chí… mua đồ hiệu bằng tài khoản công ty.
Doãn Tư Tranh
Doãn Tư Tranh
/Tôi mỉm cười. Không hoảng. Không né tránh./
Doãn Tư Tranh
Doãn Tư Tranh
Ồ, anh nói đúng. Nhưng mọi hành động của tôi đều xảy ra trước khi tôi ‘tai nạn’ và nằm viện suốt một tháng. Giờ tôi tỉnh lại, và thấy… một vài người tưởng tôi vẫn ngu như trước.
Doãn Tư Tranh
Doãn Tư Tranh
Tôi sẽ chịu trách nhiệm cho phần sai của mình. Nhưng phần của các người… cũng phải lôi ra ánh sáng. Đừng tưởng tôi không biết ai đang móc túi công ty – và ai đang nhận lương hai nơi
Doãn Tư Tranh
Doãn Tư Tranh
Cho tôi 3 tháng. Nếu tôi không tăng chỉ số lợi nhuận lên ít nhất 12%… tôi sẽ từ chức, không cần ai ép
____________
Hội nghị cổ đông vẫn đang diễn ra căng thẳng. Bên trong, Doãn Tư Tranh đứng đó – áo blazer trắng thanh lịch, ánh mắt lạnh như nước băng chảy dưới đáy hồ.
Không ai biết rằng… ở bên ngoài, Doãn lão gia đang đứng phía sau lớp kính. Ông không định đến. Nhưng khi nghe nói “con gái ông đang giương kiếm với hội đồng”, ông không kìm được mà tới xem… với một tâm thế sẵn sàng thất vọng. Nhưng rồi… ông sững sờ.
___________________

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play