Charlotte bước vào, dáng đi thong thả, mái tóc buộc cao, ánh mắt sắc như dao cạo. Cô mặc chiếc áo sơ mi trắng… không quần. Áo đủ dài để che nửa đùi, nhưng ngắn vừa đủ để phô bày đôi chân mảnh khảnh, trần trụi, lạnh lẽo.
Engfa
Engfa ngồi ở ghế sofa, tay cầm ly rượu. “Cô đến đây làm gì?”
Charlotte không đáp. Cô tiến đến, giật mạnh ly rượu khỏi tay Engfa, dốc cạn, rồi cúi xuống ghé sát vào mặt người đàn bà từng làm cô nghẹt thở
Charlotte
“Vì tôi muốn,” cô thì thầm, môi lướt qua tai Engfa, “muốn cô nhớ... cảm giác bị thuộc về.”
Engfa
“Cô điên rồi—” Engfa chưa kịp đứng dậy, đã bị Charlotte đè ngược xuống ghế, hai chân kẹp chặt, đôi tay nắm giữ cổ áo cô
Charlotte
“Ừ, tôi điên. Nhưng ai làm tôi điên hả, Engfa?” Charlotte nghiến răng, ánh mắt như xoáy vào tận tâm can. “Cô nghĩ cô mạnh hơn? Cô điều khiển được tôi?”
Engfa thở mạnh. Cô vùng vẫy nhưng vô ích. Charlotte đã thay đổi. Cô ấy không còn là con búp bê bị đánh nữa. Giờ đây là một con hổ – hoang dại, khát máu và... đầy mê hoặc
Charlotte
Charlotte kéo phăng cúc áo sơ mi của mình, để lộ làn da trắng muốt và vết bầm tím xanh tím kéo dài từ cổ xuống ngực. “Cô thấy gì không?” cô gằn lên. “Từng vết này, là do cô tạo ra. Giờ tôi muốn cô trả bằng tay mình.”
Engfa
“Charlotte...” Giọng Engfa khàn hẳn. Cô cảm thấy bàn tay kia đang lùa vào tóc mình, kéo mạnh, khiến cổ cô ngửa ra, hơi thở va chạm vào nhau
Charlotte nghiêng đầu, liếm nhẹ dọc xương quai xanh của Engfa, rồi cắn. Một vết cắn mạnh đến bật máu. Engfa siết chặt tay vịn ghế, cả cơ thể run lên vì đau... và lạ lẫm. Sự thống trị bị phá nát. Cô giờ đây – bị ép dưới thân người đàn bà mà cô từng xem là món hàng hôn nhân
Charlotte
“Đau không?” Charlotte hỏi, mắt nhắm hờ, môi áp sát tai cô. “Chỉ bằng một phần trăm của tôi từng chịu.”
Engfa
Engfa không đáp. Không thể. Cô chỉ có thể thở – gấp, hỗn loạn, và... khát
Charlotte
Charlotte trườn xuống, lưỡi lướt qua từng vết da đang nổi gai. Một bàn tay lùa vào giữa hai đùi cô, mạnh, gắt, và không khoan nhượng. “Cô muốn kiểm soát? Giờ thì chịu đựng tôi đi.”
Engfa bật ra một tiếng rên – không phải vì khoái cảm, mà vì sự khuất phục. Một cảm giác mà cô chưa bao giờ nghĩ mình sẽ nếm trải. Charlotte không còn là kẻ bị áp. Cô là kẻ săn
Khi mọi thứ kết thúc, Charlotte đứng dậy, áo vẫn xộc xệch, đôi mắt lạnh tanh nhìn Engfa đang nằm đờ ra trên ghế
Charlotte
“Lần sau, khi cô muốn đụng vào tôi...” Charlotte cúi xuống, kéo nhẹ cằm Engfa lên, “…hãy nhớ đêm nay, ai là người khiến cô rên rỉ như con mèo.”
Rồi cô bỏ đi, để lại căn phòng chìm trong mùi rượu, mồ hôi, máu… và mảnh áo lót bị xé rách trên sàn
Comments