📖 Lời mở đầu từ tác giả
Chào mọi người! Đây là tác phẩm đầu tay của mình – một câu chuyện học đường nhẹ nhàng nhưng cũng đầy cảm xúc, mang tên “Giữ lấy em”. Mình viết bằng tất cả sự chân thành, mong được mọi người đón nhận và góp ý.
🌸 Lưu ý nhỏ nhưng quan trọng:
-Truyện này hoàn toàn là hư cấu, không liên quan đến bất kỳ ai ngoài đời.
-Mong mọi người chỉ ship trong truyện, không áp đặt lên người thật, và hãy ủng hộ nhân vật một cách tinh tế.
-“Đẩy thuyền” là niềm vui, nhưng nếu quá đà, có thể khiến người khác khó xử hoặc tổn thương. Đừng để điều đó xảy ra nhé.
Cảm ơn vì đã đọc! 💖
— Hồng Thiên Lam
---
Tiếng trống tan trường vang lên, kéo theo tiếng xôn xao nhốn nháo khắp sân. Trời sầm sịt từ sớm, và đúng như dự đoán của lũ học trò, mưa bắt đầu rơi khi tiết học cuối vừa kết thúc. Những bước chân vội vã, tiếng cười đùa, những chiếc áo mưa đủ màu sắc hòa lẫn vào không khí ẩm ướt của một buổi chiều muộn.
Kisa, học sinh lớp 12A1,nổi tiếng, đẹp trai, học giỏi (Top 10 trường), lững thững đi dọc hành lang. Cậu không vội – như mọi lần. Vừa cất sách vở vào balo, vừa đưa mắt nhìn trời.
White MC
Mưa rồi mày ơi!
Giọng White từ phía sau vang lên, kéo theo tiếng chạy huỳnh huỵch.
White MC
"Nhanh chân về không ướt như chó."
Kisa
Biết rồi, nói hoài.
Kisa đáp cộc lốc.
Cậu đeo balo lên vai, chuẩn bị rời đi thì ánh mắt vô tình chạm phải một người.
Một cậu con trai lạ. Nhỏ hơn, dáng người gầy, áo sơ mi hơi rộng, tay ôm cặp trước ngực. Cậu ấy ngồi dưới góc khuất hành lang phụ, đầu cúi xuống, như thể đang cố tránh né thế giới.
Kisa nheo mắt.
Kisa
Thằng này lớp nào? Sao trông như sắp xỉu vậy?
White đứng kế bên cũng nhìn theo ánh mắt Kisa.
White MC
Ơ, ai dạ? Nhìn lạ ta… Không phải học sinh khối mình.
Kisa
Chắc lớp 11.*Kisa đáp rồi nhún vai.*
Mưa nặng hạt hơn. Đám học sinh vội vã rời đi, hành lang dần thưa người
Kisa tiến chậm về phía cổng, nhưng rồi bất chợt dừng lại.
Kisa
Mày đi trước đi.*Anh nói với White.*
White MC
Hả? Gì kỳ vậy? Mưa như vầy mà không đi chung
Kisa
Tao quên đồ trong lớp. Mày cứ về đi.*Nói dối không chớp mắt.*
White nhìn anh vài giây, nhún vai.
White MC
Biết rồi, nhớ đừng làm mấy trò lạ lạ
Kisa quay bước, nhưng không đi lên lầu. Thay vào đó, cậu vòng lại phía hành lang sau, nơi cậu con trai kia vẫn ngồi co ro, không nhúc nhích.
Anh tiến lại gần, không quá nhanh.
Kisa
Ê, mày không về à?*Giọng hỏi thản nhiên*
Người kia giật mình ngẩng lên.
Đó là một gương mặt còn trẻ, mắt đen, môi nhợt. Cậu ấy bối rối vài giây, rồi khẽ đáp:
Kijay
Em... đợi mưa nhỏ lại mới về.
Kisa im lặng.Anh nhìn xuống đôi giày của người kia – đã ướt một nửa.
Kisa
"Không đem áo mưa?"
Kijay
Không... Em quên.*Cậu lắc đầu*
Gió thổi qua, mang theo hơi lạnh và mùi đất ẩm. Kisa đứng đó, hai tay đút túi quần, không rời mắt khỏi cậu bé lạ.
Kisa
Nhìn mày như sắp bị gió cuốn luôn vậy.
Kijay
Em ổn..*mím môi, khẽ cúi đầu.*
Kisa
Ờ.*trả lời, rồi quay đi.*
Chưa đến ba bước, cậu dừng lại, không quay đầu lại nhưng vẫn nói:
Không có câu trả lời. Kisa đã đi mất, dáng người cao lớn hòa vào màn mưa.
Còn lại Kijay, vẫn ngồi đó, nhưng tim cậu hơi lệch đi một nhịp.
Tiếng mưa rơi vẫn rả rích đều đều. Kijay ngồi yên, ánh mắt vẫn dõi theo hướng bóng dáng Kisa vừa khuất. Đó là lần đầu tiên trong gần một năm chuyển về ngôi trường này, có người mở lời với cậu trước – không phải vì bài vở, không phải vì chọc ghẹo, càng không phải thương hại. Cảm giác lạ lẫm ấy len lỏi trong lòng, vừa ấm vừa hoang mang.
Cậu rút vội cuốn sổ nhỏ trong cặp, lật một trang trắng, tay cầm bút run nhẹ. Cậu vẫn giữ thói quen viết vài dòng mỗi khi có chuyện gì đó khiến lòng mình chao đảo.
Kijay
> “Hôm nay, có người hỏi mình sao không về.
Mình không biết tên anh ấy, chỉ thấy ánh mắt lạnh nhưng không đáng sợ như mấy bạn khác.
Mình đã nói dối. Không phải đợi mưa ngớt. Mình chỉ... không muốn về nhà quá sớm.”
Cậu ngừng lại, nhìn dòng chữ vừa viết. Đầu ngón tay ướt nhẹ vì mưa tạt vào. Cậu khép sổ lại, áp nhẹ lên ngực. Có một điều gì đó vừa chớm nở. Nhỏ thôi, nhưng đủ khiến lòng cậu dịu đi một chút.
Cùng lúc đó, Kisa không về nhà ngay. Cậu ghé vào một tiệm tạp hóa ven đường, mua một lon cà phê sữa lạnh, rồi đứng dưới mái hiên nhìn ra phố mưa.
Kisa
“Mắt thằng nhóc đó đỏ lắm… Bộ khóc hả trời?” *lẩm bẩm, khui nắp lon*
Trong đầu cậu hiện lên hình ảnh cái dáng ngồi gập người của Kijay, ánh mắt như che giấu điều gì đó. Không hiểu sao, hình ảnh đó cứ ám trong tâm trí.
White MC
💬Mày đi đâu dzợ. Về chưa. Ướt chưa cha?"
Kisa
💬Chưa. Đi mua đồ.
White MC
💬Tối nhớ kể vụ thằng nhỏ nha. Thấy mày nhìn nó như đang xem phim tâm lý xã hội =)))
Kisa thở ra một hơi, không nhắn lại nữa. Anh nhìn mưa, lòng hơi động. Không hiểu vì cái gì.
---
Tối hôm đó, Kijay về tới nhà muộn hơn mọi hôm. Căn nhà nhỏ nằm ở cuối con hẻm ẩm thấp, vách tường bong tróc, nhưng ánh đèn vàng trong bếp vẫn sáng như mọi ngày.
Kijay
Mẹ mới về ạ?*Cậu cất tiếng hỏi khi tháo giày*
Từ trong buồng vang ra tiếng ho nhẹ.
Mẹ Kijay
Ừ, mẹ mới về. Con ăn gì chưa?
Kijay
Dạ chưa. Để con nấu cơm.
Cậu cởi áo đồng phục, thay bằng chiếc áo thun cũ rồi lặng lẽ vào bếp. Những chuyển động trong không gian nhỏ bé quen thuộc ấy thường khiến cậu thấy an yên. Nhưng tối nay, hình ảnh một người vẫn thoáng qua tâm trí – người con trai lớp 12 với giọng trầm, đôi mắt sắc lạnh nhưng lại... che ô cho cậu.
Cậu không hiểu mình đang nghĩ gì. Cũng không rõ cảm xúc ấy là gì.
Chỉ là... có chút mong được gặp lại.
----------------
Tác giả[HTL]
Cảm ơn đã ủng hộ
Tác giả[HTL]
Truyện của tớ theo giả thuyết hơi ít thoại mọi người thông cảm ạ
Comments
Bị Simp Otp 🥰💖💖💖
Chào người đẹp✨ tôi mới bơi từ phở bò qua😇✨✨✨
2025-06-11
1
tủn thích Ah L
ủi avatar dthw v
2025-06-10
1