Chương 1 (Mày là thứ j trong nhà này)

Mỗi tiếng hét là một nhát dao. Có những vết không bao giờ liền da.
Ba Duy
Ba Duy
/Nện tay lên bàn, giọng rít qua kẽ răng/ Mày vừa nói cái gì? Mày... nói lại tao nghe xem!
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
/Đứng bất động giữa phòng khách, tay siết chặt bên hông, giọng nhỏ như sắp tắt/Con... con là người đồng tính.
Căn phòng bỗng chốc im lặng như tờ. Rồi đột ngột
RẦM
Chiếc ly thủy tinh trong tay ba rơi xuống sàn, vỡ tung. Mảnh vỡ bắn ra, như vỡ luôn thứ gọi là niềm tin.
Anh trai Duy
Anh trai Duy
/Nhíu mày, bước lên, chỉ tay vào mặt cậu/
Anh trai Duy
Anh trai Duy
Tao đã nghi rồi. Mày dạo này lạ lắm. Cái thái độ mềm nhũn, cái cách mày nhìn tụi con trai. Ghê tởm
Mẹ Duy
Mẹ Duy
/Mặt trắng bệch, ngồi sụp xuống ghế/
Mẹ Duy
Mẹ Duy
Không... không thể nào. Con trai tao... không thể nào là cái thứ đó...
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
/nuốt nước bọt, cố gắng giữ giọng bình tĩnh/
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Con không phải thứ gì cả. Con chỉ là chính mình.
Ba Duy
Ba Duy
/quát lớn/
Ba Duy
Ba Duy
Chính mình? Mày tưởng cái trò bệnh hoạn này đáng tự hào lắm hả? Người ta mà biết, cái mặt tao để đâu? Cái nhà này còn mặt mũi gì nữa?
Anh trai Duy
Anh trai Duy
/Cười khẩy/
Anh trai Duy
Anh trai Duy
Không biết mày học cái này từ đâu. Hay từ mấy thằng ‘bạn thân’ kia? Bọn nó nhồi sọ mày chứ gì?
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
/Mắt đỏ hoe, ngẩng đầu/
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Không ai nhồi sọ con cả. Con biết con là ai từ năm mười lăm tuổi rồi.
Mẹ Duy
Mẹ Duy
/Đứng bật dậy, tay run lên/
Mẹ Duy
Mẹ Duy
Vậy mà mày giấu tụi tao? Mày để tụi tao nuôi nấng mày mười mấy năm, để rồi giờ mày tự nhận mình là... là loại người như vậy
Ba Duy
Ba Duy
Loại này ko phải người , là đồ rác rưởi
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
/im lặng một lúc lâu, rồi nói nhỏ/
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Nếu được chọn, con cũng không muốn thế này. Nhưng đây là sự thật... và con không thể trốn mãi.
Tiếng thở dồn dập. Không ai trong phòng nói thêm câu nào. Không ai còn nghe thấy tiếng tim Duy đập – vì nó như đã vỡ tan từ lâu rồi.
Mẹ Duy
Mẹ Duy
/quay lưng lại, giọng nghèn nghẹn nhưng cứng rắn/
Mẹ Duy
Mẹ Duy
Vậy thì mày cút đi. Khi nào mày ‘bình thường’ trở lại... thì quay về
Ba Duy
Ba Duy
/Lạnh lùng, như đóng sập cánh cửa cuối cùng/
Ba Duy
Ba Duy
T ko có đứa con như m
Mưa bắt đầu rơi ngoài hiên. Duy bước ra khỏi nhà, không quay đầu lại. Không ai chạy theo. Không ai giữ cậu lại.
Cậu chỉ nghe thấy tiếng cửa đóng "RẦM!" sau lưng. Một âm thanh dứt khoát, kết thúc tuổi thơ, kết thúc một gia đình.

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play