Sáng hôm sau, Duy thức dậy khi ánh nắng len qua cửa sổ nhỏ. Căn phòng trống. Q.A đã đi đâu từ sớm.
Cậu lặng lẽ dọn dẹp, quét căn phòng phủ bụi. Lần đầu sau bao ngày, cậu cảm thấy mình đang… tồn tại có ích.
Nhưng khi Q.A trở về, trên tay ôm một chồng tài liệu, ánh mắt anh lạnh như băng.
Nguyễn Quang Anh
Ai cho m đụng vào đồ của t
Hoàng Đức Duy
Tôi… tôi chỉ quét nhà. Tôi không biết cái đó là tài liệu quan trọng…
Nguyễn Quang Anh
/Ném tập tài liệu lên bàn/
Nguyễn Quang Anh
Tao đã nói rõ, đừng đụng vào cái gì hết!
Hoàng Đức Duy
/nhìn xuống, nhỏ giọng/
Hoàng Đức Duy
Tôi chỉ muốn giúp...
Nguyễn Quang Anh
Tao không cần ai giúp. Càng không cần một thằng ẻo lả đi lại trong nhà như ma ban ngày
Không khí đặc quánh. Duy cúi gằm mặt, hai tay siết chặt.
Hoàng Đức Duy
Tôi biết mình phiền… Tôi sẽ đi nếu anh muốn.
Nguyễn Quang Anh
Mày nghĩ tao cưu mang mày vì thương hại chắc?
Hoàng Đức Duy
Tôi ko đáng để ai thương /rút lui/
Q.A bỗng im bặt. Không khí trong căn phòng nặng đến mức chỉ còn tiếng gió thổi qua khe cửa.
Nguyễn Quang Anh
Mày nói như thể cả thế giới đã từ bỏ mày rồi
Hoàng Đức Duy
Vậy còn j để giữ lại
Bất chợt, Q.A bước tới, túm lấy cổ tay Duy.
Nguyễn Quang Anh
Mày nghĩ tao chứa mày vì mày đáng thương à? Không phải. Tao để mày ở đây vì tao thấy mày là người
Hoàng Đức Duy
/Trừng mắt/ Người á? Một thằng bị bố đánh, mẹ đuổi, cả xã hội nhìn như bệnh hoạn mà là người?
Nguyễn Quang Anh
Tao cũng từng bị như mày. Tao từng suýt chết vì những ánh mắt đó. Nhưng biết không, tao ghét nhất là mấy đứa coi bản thân như cỏ rác. Tự mày đạp mày xuống bùn thì ai kéo mày lên được?
Nguyễn Quang Anh
Tao không ghét mày, Duy. Tao chỉ ghét cái cách mày tự biến mình thành vô hình
Duy ngẩng lên. Lần đầu tiên, cậu thấy trong mắt Q.A không phải tức giận, mà là… thương xót.
Comments