[ Allisagi/Blue Lock ] Lời Nguyền Của Kiếp Trước
chap 3.
Với nhiều người, đó là độ tuổi rực rỡ, nơi cánh cửa cuộc đời mở ra, nơi người ta bắt đầu mơ, bắt đầu yêu, bắt đầu sống.
Nhưng với cậu, 18 tuổi không khác gì địa ngục kéo dài thêm một ngày.
Cậu đã sống suốt tuổi thơ trong sợ hãi. Không còn ba, không còn tình thương, không ai che chở. Chỉ có đôi mắt lạnh lẽo và những trận đòn tàn nhẫn từ người mẹ mang trong lòng đầy oán hận.
Aiko Suzuki
Mày chính là tai họa.
Bà luôn lặp lại câu đó như một câu thần chú nguyền rủa.
Cậu chưa bao giờ dám phản kháng. Dù lớn hơn, cao hơn, mạnh hơn. Bởi vì trong lòng cậu, có gì đó vẫn tin: "Đó là mẹ. Dù gì cũng là mẹ..."
Nhưng đêm sinh nhật 18 tuổi - ngày cậu nghĩ ít nhất sẽ được một buổi yên bình - cũng là ngày đánh dấu kết thúc của thế giới ấy.
Cậu đi học về trễ vì phải làm thêm ca tối. Cầm trên tay chiếc bánh nhỏ rẻ tiền mua ở cửa hàng tiện lợi. Không phải để ăn mừng. Chỉ là để tự nhắc mình rằng… cậu vẫn còn sống.
Nhưng khi bước vào nhà, mẹ đã đợi sẵn. Gương mặt đỏ rực vì rượu. Đôi mắt như hai hố sâu tối tăm.
Aiko Suzuki
Hôm nay là sinh nhật mày, đúng không?
Giọng bà gai lạnh. Cậu gật đầu, nhẹ
Một cái tát như trời giáng. Bánh rơi xuống nền vỡ vụn. Mẹ gào lên như phát điên:
Aiko Suzuki
Mày lớn rồi! Mày vẫn còn sống, còn tao thì mỗi ngày như chết đi! Mày đáng ra phải chết cùng với ông ta!!”
Lần này, cơn giận không dừng lại ở đánh đập. Bà vớ lấy mảnh ly vỡ dưới đất. Trong khoảnh khắc ấy, cậu nhìn thấy cái chết. Gần, rất gần.
Máu chảy. Đau. Mắt hoa lên. Cậu ngã xuống sàn, ý thức mờ dần…
Nhưng trước khi bóng tối hoàn toàn nuốt lấy cậu, một điều kỳ lạ xảy ra.
Mọi âm thanh đột ngột tắt lịm. Không còn tiếng hét. Không còn đau đớn. Chỉ còn một khoảng trắng mênh mông.
Rồi cậu cảm nhận được trọng lực biến mất - cơ thể nhẹ bẫng như đang rơi giữa không trung vô hình.
Một giọng nói vang lên - trầm và mơ hồ như vọng từ giấc mơ xa xưa:
???
Đủ rồi... Đã đến lúc con rời khỏi thế giới ấy. Đến nơi con xứng đáng được sống...
Mắt cậu từ từ mở ra - không phải trong căn nhà cũ, không phải trong bệnh viện, không phải trong giấc mơ.
Cậu muốn mở miệng, muốn hỏi, nhưng không thể.
Không ai biết cậu là ai. Không còn quá khứ, không còn tiếng chửi mắng, không còn bàn tay vung lên vì thù hận.
Chỉ còn chính cậu - và một thế giới chờ được khám phá.
Comments
QuanBaZo
ee đọc hay mà chap ngắn quá =((
2025-06-12
0
Hết mê Mr. Crawling sẽ đổi tên
Tâm trạng khó nói
2025-06-12
0
con k muốn đi
2025-06-12
0