[HiếuQuan] Mùa Đông Không Lạnh
Chương 3: Làm Bạn Thân Nha?
Sáng hôm sau, trời còn se lạnh. Tôi ngồi ăn sáng, mà trong đầu cứ nghĩ hoài về cậu hàng xóm hôm qua.
Vừa cười xong một cái, thì tiếng chuông cửa vang lên.
Mẹ của Quan
Đông Quan ơi, ra coi ai tới nè!
Hôm nay mẹ về nhà được một lúc. Nhưng cũng sắp đi rồi, dù sao thì tôi cũng quen rồi nên không để tâm lắm.
Tôi đoán chắc hẳn đó là cậu bạn hàng xóm mới quen nhưng lại thân thiết của tôi rồi.
Thay vào đó, tôi lật đật chạy ra ngoài. Thấy Hiếu đứng trước cổng, mặc áo len đỏ đã hơi cũ, cổ tay có vài chỗ sờn sờn.
Thái Lê Minh Hiếu
Chào buổi sáng! Cậu chuẩn bị xong chưa, tụi mình đi thôi! //vừa nói vừa cười//
Hồ Đông Quan
Xong rồi, đi thôi! //hớn hở//
Cả hai dắt tay nhau làm đủ thứ chuyện trên trời dưới đất. Nào là ăn bánh kẹo, đuổi bắt, đánh nhau bằng cách "cù lét", cuối cùng là ngồi dưới gốc cây như thường lệ và trò chuyện. Ngoài ra, còn có một cái ghế đá cũ kỹ.
Thái Lê Minh Hiếu
Hồi dưới quê, tớ hay leo cây bắt chuồn chuồn. Ở đây có chuồn chuồn không Quan?
Hiếu vừa nói, vừa dùng nhánh cây mới nhặt được mà vẽ bậy xuống nền đất.
Không biết tại sao, tôi lại dành thời gian ở những nơi thế này. Nhưng mà tôi lại thấy vui vẻ lắm!
Hồ Đông Quan
//suy nghĩ một chút rồi lắc đầu// Không có. Ở đây toàn nhà cao tầng, ít thấy mấy con đó lắm.
Cả hai im lặng một chút. Hiếu là người chủ động bắt chuyện trước.
Thái Lê Minh Hiếu
Cậu có bạn thân chưa? //nói nhỏ//
Hồ Đông Quan
Không. Mấy đứa trong lớp chỉ chơi vì gia đình tớ có tiền thôi… //ngập ngừng//
Thái Lê Minh Hiếu
//gãi đầu, cười// Vậy giờ tớ làm bạn thân cậu nha?
Tôi nhìn cậu một lúc, rồi gật đầu khẽ.
Từ hôm đó, Hiếu trở thành một "cục nam châm" chính hiệu.
Hai đứa thân thiết hơn, như là hình với bóng. Trưa nắng hay chiều mưa gì cũng gặp nhau ở bãi đất đó. Có hôm chỉ ngồi chơi cát, có hôm chạy rượt đuổi quanh mấy bụi cây, la hét cười giỡn như không có gì trên đời làm phiền nổi.
Tôi bắt đầu kể cho Hiếu nghe những điều tôi chưa từng nói với ai.
Hồ Đông Quan
Tớ chán học lắm. Ba mẹ bắt học đàn, học vẽ, học đủ thứ để nối nghiệp… mà tớ chỉ muốn làm điều gì đó bình thường thôi.
Hiếu không nói gì, chỉ im lặng nghe tôi nói. Rồi cậu kể:
Thái Lê Minh Hiếu
Mẹ tớ bỏ đi từ lúc tớ 3 tuổi. Ba tớ không nuôi nổi nên gửi tớ cho ông bà. Nhưng ông bà thương tớ lắm. Tớ chưa từng thấy mình thiếu thốn gì.
Tôi nhìn Hiếu, bỗng thấy cậu ấy có ánh sáng lạ trong mắt. Dù nghèo hơn tôi nhiều, nhưng cậu ấy có thứ mà tôi ao ước: sự bình yên.
Cậu ấy cũng nghị lực nữa! Tôi bỗng nhiên thấy thương cậu ấy hơn. Một đứa trẻ trông có vẻ lạc quan. Đâu ai biết được rằng sự thật đằng sau dáng vẻ ấy.
__________________________
Một hôm, khi hai đứa nằm dài dưới gốc cây nhìn trời, tôi hỏi:
Hồ Đông Quan
Hiếu, cậu có lạnh không?
Thái Lê Minh Hiếu
Không. Có Quan ở đây rồi, sao lạnh nổi. //cười tươi//
Tôi cũng cười. Lần đầu tiên trong đời, tôi thấy mình thật sự nhỏ xíu. Và nhẹ nhõm.
Hồ Đông Quan
Cậu nói nghe mắc cười quá nha!
Thái Lê Minh Hiếu
Tớ nói thật đó! Tớ thấy mình may mắn khi được làm bạn với cậu đó.
Tôi lại nghĩ ngược lại. Nhờ có cậu ấy, tôi mới hiểu được thế nào là sự hạnh phúc, thế nào là tình bạn, và thế nào là được thấu hiểu và sẻ chia.
Thái Lê Minh Hiếu
Cho tớ ôm cậu được không? //mắt ánh lên vẻ mong chờ nhìn Quan//
Đột nhiên, không hiểu nghĩ gì, Hiếu rướn người qua ôm chặt lấy tôi.
Tôi sững người, hơi khựng lại. Tim đập một nhịp lạ.
Gần như theo phản xạ, tôi định gỡ tay Hiếu ra – nhưng cuối cùng lại không làm vậy.
Hồ Đông Quan
Hiếu… cậu làm gì vậy?
Thái Lê Minh Hiếu
Tớ chỉ muốn ôm cậu một cái thôi...
Hiếu nói nhỏ, không buông ra.
Thái Lê Minh Hiếu
Tự nhiên thấy vậy á...
Thái Lê Minh Hiếu
À, cậu không được bỏ tớ đâu đó! Cậu quan trọng với tớ lắm đó. //bổ sung thêm//
Tôi suy nghĩ một lúc rồi trả lời.
Hồ Đông Quan
Ừm, không bỏ, không nỡ. Cậu cũng thế, người bạn thân đầu tiên trong cuộc đời của tớ.
Thái Lê Minh Hiếu
Tớ biết mà! //cười nhẹ//
Hoàng hôn buông xuống dần. Màu vàng ngã sang cam của ánh nắng tuy không gắt nhưng đủ để chiếu sáng cho cả hai. Đẹp lắm.
Bầu trời xanh thẳm dường như chuyển sắc dần thành màu đen của bóng tối, của sự cô độc. Nhưng cái ôm ấy như là một lời hứa hẹn của cả hai.
Không khoa trương nhưng cũng không hời hợt.
__________________________
Tác giả
Vài chương nữa ngược nha
Tác giả
Ngược từ khoảng chương 10 đến hết á
Tác giả
Mà tôi thấy tội độc giả quá cho nên là chuyển từ kết BE sang HE đó
Tác giả
Mà tác giả thấy truyện không có liên kết á, các bạn nhận xét dùm tác giả với nha💋
Comments
đkhanhan
cái gì đang xảy ra vậy 💔
2025-06-18
1