[RHYCAP] Vai Diễn Của Chúng Ta
Bạn Ngồi Bàn Bên _1_
Năm cuối cấp. Phòng học tầng ba, lớp 12A1, bàn thứ ba từ dưới đếm lên, cạnh cửa sổ.
Quang Anh vẫn ngồi ở đó mỗi ngày. Cậu ít nói, trầm tính, luôn cúi đầu chăm chú ghi chép – hoặc giả vờ làm vậy – chỉ để không phải bắt chuyện với ai. Nhưng mỗi ngày, ánh mắt cậu lại lặng lẽ dừng lại ở người ngồi bàn bên - Đức Duy.
Đức Duy
Này, hôm qua cậu làm xong bài tập Sử chưa.
Duy chống tay lên bàn, nghiêng đầu hỏi, giọng có chút buồn ngủ.
Quang Anh
Ờ... làm rồi // đáp khẽ đưa tay lật nhẹ trang sách //
Đức Duy
Nhanh thật đó, bài đó khó quá trời! Cậu làm kiểu gì vậy, chỉ tớ vớii
Quang Anh
Chắc tại... tớ không ngủ trưa như cậu // nhoẻn miệng cười hiếm hoi //
Đức Duy
Bị bắt bài rồi! // mỉm cười, đưa tay gãi nhẹ mái tóc hơi rối //
Mỗi ngày trôi qua với vài câu trao đổi như thế. Chẳng có gì đặc biệt – ít nhất là với Đức Duy. Nhưng với Quang Anh, từng mẩu hội thoại là những kỷ niệm lặng lẽ, cậu cất vào trí nhớ như cất giữ thư tình chưa gửi
Tuần cuối cùng trước khi nghỉ lễ tốt nghiệp, lớp náo nhiệt hơn bình thường. Bạn bè rủ nhau viết lưu bút, ký áo trắng, hẹn gặp lại trong tương lai xa vời nào đó.
Đức Duy
Này, áo cậu còn chỗ không. Tớ xin một góc nhỏ nhé // cầm bút quay sang nhìn Quang Anh //
Quang Anh
Cậu kí vào đâu cũng được... miễn đừng kí vào tim tớ là được // buột miệng nói rồi cười xòa để che đi //
Duy nhìn cậu một giây, mắt ánh lên gì đó, rồi đáp nhẹ.
Đức Duy
Vậy... tớ sẽ kí ở gần đó thôi nhé
Đức Duy viết một dòng chữ nhỏ ở dưới ngực:
*CHÚC CẬU VÀO ĐƯỢC TRƯỜNG MÌNH THÍCH. NHỚ GIỮ LIÊN LẠC NHÉ.*
- Hoàng Đức Duy -
Ngày phát bằng tốt nghiệp. Sân trường rực nắng, tiếng loa vang vọng tên từng người. Quang Anh đến muốn – không phải do ngủ quên, mà vì đứng do dự trước gương, tự hỏi hôm nay mình có nên thay đổi gì không.
Khi cậu đến, mọi người đã bắt đầu chia nhóm chụp ảnh. Cậu đảo mắt, tìm ánh mắt quen thuộc. Và rồi thấy Đức Duy – đang đứng gần cổng, ba lô đã đeo sẵn.
Ánh mắt họ chạm nhau.
Đức Duy
Chào Quang Anh giữ gìn sức khỏe nha. // gật nhẹ đầu //
Quang Anh định nói gì đó trước thời gian quan trọng này như cổ họn lại nghẹn ứ.
Quang Anh
À... cậu cũng vậy
Mà lại khiến người ta hối tiếc cả cuộc đời người
Không ai giữ ai. Không ai nói điều gì thêm. Duy quay lưng bước đi, dáng người nhỏ dần giữa nắng.
Comments