#Chap 2: Em 18 anh 19

Thanh Nhã
Thanh Nhã
Em không thích cảm giác phải chờ đợi. Nhưng vì là anh nên em học được cách kiên nhẫn.
Năm cô mười tám tuổi thì anh mười chín tuổi.
Đã tròn một năm kể từ ngày anh đi, kì nghỉ hè này mẹ Hà nói anh sẽ về.Cô liền vội vàng điều trị vết thương do luyện tập võ mà ra. Vì sợ anh nhìn thấy…
Bố Trần
Bố Trần
Nhã ngồi đây nói chuyện với bố
Thanh Nhã
Thanh Nhã
Dạ * cô ngồi xuống đối diện với bố Trần*
Bố Trần
Bố Trần
Bố chỉ có duy nhất một người con trai, cả đời này bố không mong ước gì to lớn chỉ mong nó được bình an. Trên thương trường những kẻ tiểu nhân thường không ít, bố chỉ mong rằng con sẽ thay bố và mẹ bảo vệ nó được không?
Thanh Nhã
Thanh Nhã
Con cảm ơn bố mẹ đã tin tưởng mà giao trọng trách ấy cho con. Con sẽ ở bên cạnh anh, giúp đỡ anh và làm hết khả năng của con ạ
Ơn nuôi dưỡng còn lớn hơn ơn sinh thành,cô đương nhiên là không do dự mà đồng ý.
Vào mùa hè năm cô mới chỉ 13 tuổi đã được đưa đến nơi huấn luyện đặc biệt, cứ thế từ đó cho đến năm cô 17 tuổi dường như rất ít khi được gặp anh. Đến khi gặp lại, lúc đó anh đã thích người khác mất rồi…
Khoảng thời gian cô vắng mặt, anh nghĩ là cô đi du học nên vẫn hay thường gọi điện hỏi thăm cô
Trần Tuân
Trần Tuân
Anh nhớ em lắm. Mùa hè này nhớ về thăm anh và ba mẹ biết không?
Thanh Nhã
Thanh Nhã
Dạ em sẽ cố gắng thu xếp về thăm anh và bố mẹ
Ngày hôm ấy dù cho bản thân luyện tập đến mức tay bị rĩ máu, cả người chằng chịt vết thương cô cũng không còn thấy đau nữa.
Thanh Nhã
Thanh Nhã
Phải cố gắng, cố gắng để về với anh hí hí
Mỗi ngày đều tự nhủ với bản thân là không ngừng phải cố gắng. Cũng không ngừng hy vọng có thể sớm được về nhà với người
Có lẽ chính cô cũng quên đi rằng bản thân cô cũng cần được yêu thương.
Đã 1 năm cô chưa được nhìn lại gương mặt ấy
Ngày anh về anh nhìn cô bằng đôi mắt chán ghét
Thanh Nhã
Thanh Nhã
Mừng anh về nhà, ở bên đấy anh đã quen chưa?
Trần Tuân
Trần Tuân
Cũng quen rồi * do có bố mẹ nên anh trả lời cho có*
Tới giờ cơm
Thanh Nhã
Thanh Nhã
Anh ăn đi * cô ko tự chủ được mà gắp cho anh*
Trần Tuân
Trần Tuân
Mẹ ăn đi con thấy mẹ ốm đi rồi*gấp bỏ qua cho mẹ*
Thanh Nhã
Thanh Nhã
*Cô gán gượng cười để ngăn cả những giọt nước mắt*
Thái độ của anh với cô chính là không nóng không lạnh và không quan tâm. Khi nghe tin cô sẽ không đi du học trong ánh mắt của anh dường như vô cùng vui vẻ. Cô chạnh lòng, trước đây anh không đối xử với cô như thế…
Đêm trước khi anh quay lại Mĩ, cô lấy hết can đảm hỏi anh
Thanh Nhã
Thanh Nhã
Anh nói chuyện với em tý được ko?
Trần Tuân
Trần Tuân
Um, cô nói đi
Thanh Nhã
Thanh Nhã
Anh ghét em lắm à?
Trần Tuân
Trần Tuân
Ừ đến nhìn cô, tui cũng không muốn nhìn. Nếu không có bố mẹ cô nghĩ tui sẽ chịu nói chuyện với cô à? * ánh mắt lạnh lùng*
Trần Tuân
Trần Tuân
Hay là cô quên rồi? Ngày mà chính cô đã là người gián tiếp ép em ấy, người con gái mà tui yêu phải rời bỏ tui đi. Nhã cô nghe cho rõ đây, dù sau này tui phải trả giá thế nào thì Trần Tuân tui cũng sẽ không bao giờ chấp nhận cô. * nói xong anh quay lưng bước vô nhà*
Thanh Nhã
Thanh Nhã
* cô đứng bất động nhìn theo bóng lưng ấy *
Thanh Nhã
Thanh Nhã
Bầu trời hôm nay không mưa, nhưng cõi sao lòng của em lại mưa rất nhiều *cô nói thầm đủ mik nghe*
Thanh Nhã
Thanh Nhã
Lại một lần nữa, cứ gỡ gặp lại anh sẽ vui vẻ nhưng em ko ngờ e lại một lần nữa chìm vào trong nước mắt
...

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play