[52hz × Ánh Sáng Aza] Nợ Tình
Chương 3: Người hầu danh nghĩa
Tiếng gõ cửa vang lên. Ánh Sáng giật mình ngồi bật dậy, chưa quen với nơi lạ. Em không rõ mình đã ngủ hay chỉ mệt quá mà thiếp đi. Đầu óc nặng trĩu.
Một người phụ nữ trung niên – có vẻ là quản gia – mở cửa bước vào.
Phi Nhân Vật
Quản Gia: Dậy đi. Trần tổng dặn cô làm việc nhà để trừ nợ. Không có giờ rảnh.
Em không đáp, chỉ khẽ gật đầu. Em đứng dậy, gập gọn balo đặt sang một bên.
Một ngày của em bắt đầu bằng việc lau nhà, giặt đồ, tưới cây, dọn bếp… và tuyệt đối không được bước vào phòng riêng của cô khi chưa được gọi.
Mọi người trong biệt thự đều biết em là “người gánh nợ”. Không ai ức hiếp, nhưng cũng chẳng ai thân thiện. Mỗi lần đi ngang, em có thể nghe thấy những câu xì xào sau lưng:
Phi Nhân Vật
Hầu 1: Xinh mà khổ…
Phi Nhân Vật
Hầu 2: Nhà nợ bạc tỉ, đem con gái ra gán luôn, thấy ghê…
Ánh Sáng lặng lẽ làm việc, cúi đầu mà sống. Em không cãi, không phản ứng. Bởi em hiểu: bây giờ mình chẳng có quyền gì ngoài im lặng.
Ba ngày trôi qua, cô gần như không xuất hiện. Em chỉ thấy cô từ xa, bước ra từ phòng làm việc với áo sơ mi trắng, mắt đeo kính, khí chất áp đảo.
Người phụ nữ ấy đẹp theo kiểu khiến người ta vừa ngưỡng mộ vừa e dè. Ánh Sáng không dám nhìn lâu. Nhưng không hiểu sao, tim em luôn đập nhanh mỗi khi bóng dáng ấy xuất hiện.
Tiếng gõ cửa bất ngờ khiến Ánh Sáng giật mình. Em mở cửa. Trước mặt em là cô.
Trần Thị Phương Thảo - 𝟓𝟐𝐡𝐳
Đi theo tôi
Không giải thích. Không ánh mắt
Em chỉ biết lẳng lặng bước theo cô lên tầng ba – căn phòng lớn nhất biệt thự.
Bên trong là một tủ quần áo dài gần hai mét, đầy những bộ vest, đầm dạ tiệc, và cả… đồng phục người hầu.
Cô chỉ vào một bộ váy dài màu đen đơn giản nhưng vừa vặn.
Trần Thị Phương Thảo - 𝟓𝟐𝐡𝐳
Thay cái này, tối nay tôi có khách.
Nguyễn Lê Ngọc Ánh Sáng - 𝐀𝐳𝐚
E-em làm..tiếp khách sao?!
Cô bật cười nhẹ, không rõ là giễu hay thương hại.
Trần Thị Phương Thảo - 𝟓𝟐𝐡𝐳
Ngốc! Em chỉ đứng sau lưng tôi, im lặng, rót rượu, không cần mở miệng.
Giọng nói đó khiến lưng Ánh Sáng lạnh đi. Nhưng em vẫn gật đầu.
Tối đó, biệt thự đón hai vị khách là đối tác làm ăn của Cô – người đàn ông trung niên lịch lãm và con gái ông ta, một cô gái sành điệu, ăn mặc thời thượng.
Cô tiếp khách như nữ vương. Lời nói khéo léo, ánh mắt sắc bén, cử chỉ lạnh mà cuốn hút. Ánh Sáng đứng phía sau, rót rượu, không xen vào. Nhưng ánh mắt em bị hút chặt vào hình bóng người phụ nữ ấy.
Cô gái đối tác cười nói rôm rả với Cô không ngần ngại nghiêng sát người, đặt tay lên đùi cô. Cô không né. Cũng không đáp lại.
Một lúc sau, cô quay đầu, nói khẽ:
Trần Thị Phương Thảo - 𝟓𝟐𝐡𝐳
"Ánh Sáng, rót thêm"
Giọng nói dịu hơn bình thường một chút. Không hiểu sao, chỉ vì một câu đó, trái tim em đập mạnh đến đau ngực.
Nguyễn Lê Ngọc Ánh Sáng - 𝐀𝐳𝐚
V-vâng
Ánh Sáng về lại phòng, tay vẫn giữ cái ly không. Trong lòng trống rỗng. Em tự hỏi: mình đang làm gì ở đây? Mình là gì trong mắt người phụ nữ đó? Chỉ là một con tốt trả nợ? Một người giúp việc rẻ mạt?
Em đặt ly xuống, rồi vô thức áp lòng bàn tay lên ngực. Trái tim đập quá nhanh.
Nguyễn Lê Ngọc Ánh Sáng - 𝐀𝐳𝐚
Mình không thể thích chị ta..không thể..
Nhưng càng nói, ánh mắt Cô càng hiện rõ trong đầu em.
Comments