[Jiminjeong] Ngốc Mà Yêu Sếp
Chương 2
Minjeong ôm trán, nước mắt lưng tròng, vừa đau vừa muốn bốc hơi khỏi hành tinh này.
Kim Minjeong
“Sao mình lại đâm đầu vô cửa kính!? Đúng là đỉnh cao của sự mù phương hướng và xui tận mạng mà...”
Toàn sảnh công ty vẫn còn hơi sốc sau cú “RẦM” vang vọng ấy. Một chị nhân viên thì thầm:
Nhân viên
Nhân viên mới à...? Chắc bị thần linh thử thách đầu vào.
Minjeong xấu hổ tới mức... muốn chui vô hộc bàn gần đó.
Chị lễ tân hốt hoảng chạy lại, vừa đỡ vừa hỏi:
Lễ tân
Em có sao không!? Trời ơi, đi hướng bên trái kìa, ai lại quẹo phải vậy trời...
Kim Minjeong
Dạ...mắt em để quên ở nhà sáng nay á chị...
Sau vài phút tự khinh bỉ bản thân, Minjeong lê bước về phía thang máy, rốt cuộc cũng tìm được đúng đường lên lầu 5, nơi văn phòng công ty toạ lạc.
Trán vẫn còn đỏ, em vừa đi vừa rủa thầm:
Kim Minjeong
“Cái công ty gì mà cửa kính như gài bẫy người ta... Không lẽ đây là bài test đầu vào?”
Vừa bước khỏi thang máy, Minjeong đã thấy nguyên một hàng nhân viên cúi đầu chào ai đó rất trang trọng.
Kim Minjeong
“Ủa gì kì vậy? Tụi mình là công ty, không phải quân đội mà...?”
Chưa kịp hỏi ai thì...bất ngờ phía trước xuất hiện một người phụ nữ mặc vest đen, gót giày gõ cộp cộp như tiếng đánh trống cảnh tỉnh. Khí chất sang - xịn - mịn, gương mặt đẹp, lạnh như...không có nhu cầu nói chuyện với người thường.
Kim Minjeong
“Trời đất ơi ai vậy trời? Giống như bước ra từ phim truyền hình...mà cái ánh mắt đó...hình như nhìn mình hơi kỳ...?”
Người phụ nữ ấy dừng lại. Nhìn Minjeong.
Em đứng hình. Lần này không phải vì cửa kính nữa, mà vì...cái khí chất đè mình xuống còn hơn trọng lực trái đất.
Kim Minjeong
“Ôi trời...đẹp dữ vậy trời! Mà sao ánh mắt bả nhìn mình như đang xét nghiệm ADN vậy ta?”
Yu Jimin
Cô là nhân viên mới?
Kim Minjeong
Dạ vâng! Em là Kim Minjeong, sinh năm........1998. “Chắc không phát hiện đâu ha.”
Người phụ nữ nhíu mày rất khẽ
Yu Jimin
Tôi là giám đốc của công ty này. Yu Jimin. Từ giờ cô sẽ làm dưới quyền của tôi.
Kim Minjeong
...Ơm, dạ...hả!?
Kim Minjeong
“Tui mới đụng trán vô cửa kính xong giờ đụng ngay bà sếp...đẹp thì đẹp thiệt, mà nhìn như sắp trừ điểm đạo đức vậy trời.”
Jimin nhìn lướt qua hồ sơ lần nữa, rồi nhìn thẳng vào Minjeong.
Yu Jimin
Cô sinh năm 1998?
Minjeong nuốt nước bọt, gật đầu cái rụp.
Kim Minjeong
Dạ...đúng...ạ...
Yu Jimin
Lớn hơn tôi hai tuổi.
Jimin nói, giọng đều đều nhưng nghe như có gì đó đáng ngờ.
Minjeong chớp mắt.
Kim Minjeong
“Ủa? Sao lại...”
Yu Jimin
Cô biết tôi sinh năm 2000 không?
Kim Minjeong
...Dạ, dạ không ạ...
Yu Jimin
Vậy sao trong thư ứng tuyển, phần mở đầu cô lại viết: "Rất vui được gặp anh"?
Kim Minjeong
“Chết tiệt...lúc đó tưởng người tuyển là đàn ông... rồi sao nữa, mình lại còn khai nhầm khai sinh...trời ơi cái sự nghiệp của tôi...”
Kim Minjeong
Dạ...chắc do lúc viết hơi...vội á ạ.
Jimin không nói gì thêm, chỉ khẽ nhướn mày rồi bỏ đi.
Minjeong đứng đó, chết lặng với một câu nói vang lên trong đầu:
Kim Minjeong
“Đúng là tuổi trẻ chưa trải sự đời...”
Comments