Tình yêu - Rắc rối
ι. 𝕿ì𝖓𝖍 𝖞ê𝖚 - 𝕽ắ𝖈 𝖗ố𝖎
_________________________
Mùa thu năm ấy - năm em tròn 15 tuổi, là cái tuổi ăn học, có chút lì lợm, có chút ương bướng nhưng, là lại là khoảng thời gian cấp ba đẹp nhất để em xây dựng thanh xuân của mình.
Thành tích học tập xuất sắc, hiền lành, có chút rụt rè nhưng cũng rất dễ thương
Ở độ tuổi đang lớn thì cảm xúc sẽ có chút mong manh, dể nảy sinh tình cảm còn mong lung
Em cũng không phải ngoại lệ
Hoàng Đức Duy
Duy muốn ăn kẹo
Hoàng Đức Duy
được hong? /cười xinh/
Em có chất giọng ngọt như đường mía, làm tim hắn muốn tan chảy không biết bao nhiêu lần lúc em làm nũng
Nguyễn Quang Anh
hôm nay chiều em
Nguyễn Quang Anh
chúng ta đi mua kẹo cho bé Duy của anh /bẹo má em/
Giọng hắn trầm thấp và nhẹ nhàng như cơn gió lạnh thoáng qua, sự cưng chiều hiện rõ trên khuôn mặt điển trai đó
Nguyễn Quang Anh thật ra đã là cái tên quen thuộc đối với tất cả mọi người, bởi hắn xuất thân từ một gia đình giàu có, ông nội hắn là cổ đông lớn nhất đang nắm giữ đến 40% cổ phần của Nguyễn gia
Hắn còn là đứa cháu nội mà ông yêu thương nhất kể từ khi cha hắn qua đời và để lại cho Quang Anh 15% cổ phần của mình
Quang Anh lớn hơn em 5 tuổi và đang học đại học, chỉ cần vài tháng nữa là tập đoàn lớn nhất đất nước nhà họ Nguyễn sẽ do hắn nắm giữ
Mọi người luôn nhìn hắn bằng những ánh mắt dè chừng và sợ hãi nhưng đối với em, hắn lại rất ấm áp và hết mực cưng chiều
Cặp đôi trẻ cùng nhau dạo bộ trên con đường ngắn gần một hồ nước nhỏ, cùng nhau nói đủ thứ chuyện trên trời dưới đất
Tuy hai người chỉ mới yêu nhau được hơn một năm, nhưng đối với em mỗi ngày đều là một trang nhật ký, em luôn ghi nhớ những kỉ niệm khi ở bên nhau
Em biết hắn từ khi hắn còn học cấp ba, cũng là ở ngôi trường này, là vì hắn em mới phải luôn cố gắng để đậu vào ngôi trường mà người mình thích từng học
Tình yêu của hai người ngày càng sâu đậm, Quang Anh dường như đã coi sự xuất hiện của em sau mỗi giờ học là thói quen, là điều mà thường ngày luôn luôn phải có
Chẳng có gì là yên bình mãi mãi
Bầy trời đen nhẻm, những hạt mưa đặng trĩu vang trên mặt đường vắng bóng
Căn biệt thự to lớn và sang trọng
Bên trong là những món đồ bị đập vỡ, lộn xộn như vừa bị phá hoại
Nguyễn Quang Anh
Tôi nói rồi
Nguyễn Quang Anh
TÔI SẼ KHÔNG BAO GIỜ NGHE LỜI BÀ!
Mẹ Quang Anh
CON LỚN TIẾNG VỚI AI VẬY HẢ?
Mẹ Quang Anh
Đáng lẽ con phải hiểu hơn bất cứ ai
Mẹ Quang Anh
Nguyễn gia không cần một thằng nhóc yếu đuối
Mẹ Quang Anh
TRAI KHÔNG RA TRAI GÁI KHÔNG RA GÁI NHƯ NÓ!
Nguyễn Quang Anh
BÀ KHÔNG CÓ QUYỀN ĐỂ XÚC PHẠM EM ẤY
Mẹ Quang Anh
Ta nói đúng chứ không sai
Mẹ Quang Anh
Huống hồ gì ngay lúc này, ông con đân bệnh nặng
Mẹ Quang Anh
Chỉ một sơ xuất nhỏ
Mẹ Quang Anh
Cả Nguyễn gia sẽ rơi vào tay cậu hai con thì biết làm sao?
Mẹ Quang Anh
Lúc đấy còn có cơ hội nắm quyền quản lý Nguyễn gia SAO??
Nguyễn Quang Anh
BÀ THÌ BIẾT CÁI QUÁI GÌ
Nguyễn Quang Anh
/phát điên/
Nguyễn Quang Anh
Cho dù không có Nguyễn gia tôi cũng chẳng ςhết
Nguyễn Quang Anh
Cùng lắm tôi làm một cái công ty khác cho bà là được chứ gì
Nguyễn Quang Anh
Tôi nói rồi
Nguyễn Quang Anh
TÔI SẼ KHÔNG BỎ RƠI EM ẤY VÌ CÁI TẬP ĐOÀN NGU NGỐC ĐÓ ĐÂU!
Mẹ Quang Anh
Đúng là bất hiếu mà
Mẹ Quang Anh
Tao là mẹ mày đấy!
Mẹ Quang Anh
Cũng chỉ vì lo cho cái gia đình này
Mẹ Quang Anh
Còn mày lại vì thằng nhóc nghèo hèn đó
Mẹ Quang Anh
MÀ MÀY DÁM HỖN LÁO VỚI MẸ MÀY HẢ?
Không gian như trùng xuống, không còn một tiếng động gì
Hắn cuối mặt, tay siết chặt như nấm đấm gân xanh nổi hết cả cánh tay, lúc sau mới ngước lên gầm gừ vài tiếng
Nguyễn Quang Anh
Tôi nói rồi
Nguyễn Quang Anh
Bà muốn làm gì thì làm
Nguyễn Quang Anh
Tôi cấm bà đụng đến em ấy!
Giọng hắn vang lên lạnh đến rùng mình, một lời nói như đe dọa người trước mặt
Dứt câu, Quang Anh liền bỏ đi khỏi nhà
Dưới cơn mưa ngày một lớn hơn, cả thân người ướt đẫm lướt qua con đường quen thuộc
Hoàng Đức Duy
Alo ai vậy ạ?
"cậu là Hoàng Đức Duy phải không?"
Hoàng Đức Duy
Dạ là Duy đây
Hoàng Đức Duy
có chuyện vậy ạ?
"tôi là Nguyễn phu nhân, mẹ của người yêu cậu"
Hoàng Đức Duy
mẹ của Quang Anh gọi Duy có chuyện-..
"tôi không rảnh nói nhiều với cậu"
"5 giờ chiều mai chúng ta gặp nhau ở xx"
"tôi có chuyện quang trọng cần nói riêng cậu"
"đừng cho Quang Anh biết"
"cha của cậu vừa nhập viện đúng không?"
Em thoáng khựng lại, tay chân cứng đờ
Hoàng Đức Duy
S-sao cô lại-
"hãy nhớ cuộc hẹn của chúng ta"
Đầu dây bên kia lạnh lùng cúp máy không kịp để em phản bát
Người em hơi run lên vì lo lắng mà không biết nên làm sao
Nếu là người khác thì bây giờ em đã gọi mách cho Quang Anh nghe để anh chạy sang ôm em vào lòng rồi xử lí giúp em nhỏ
Nhưng giờ em lại không biết nên làm gì nữa
Hoàng Đức Duy
Đã xảy ra chuyện gì..vậy?
Đang chìm trong suy nghĩ rối bời thì tiếng chuông điện thoại lại reo lên
trên màng hình là số của người yêu em
Không chần chừ Duy bắt máy ngay
Hoàng Đức Duy
Anh Quang Anh..
Nguyễn Quang Anh
"bé nhỏ..khụ khụ"
Hoàng Đức Duy
Anh sao lại ho rồi
Hoàng Đức Duy
sao em nghe tiếng mưa to thế?
Hoàng Đức Duy
anh đang ngoài đường à? /lo/
Hoàng Đức Duy
anh Quang Anh..
Hoàng Đức Duy
sao không nghe tiếng của anh nữa vậy../mếu/
Nguyễn Quang Anh
"Quang Anh..yêu Đức Duy..khụ khụ-"
Hoàng Đức Duy
Anh Quang Anh!
Hoàng Đức Duy
anh sao vậy? /lo lắng/
[người nhận hiện không liên lạc được..]
[người nhận hiện không liên lạc được..]
[người nhận hiện không liên lạc được..]
Hoàng Đức Duy
Sao anh không nghe máy Duy..
Hoàng Đức Duy
Quang Anh đang ở đâu vậy..hức
Em nhỏ lo lắng đến khóc nấc lên, ngoài trời thì đang mưa tầm tả mà em còn nghe tiếng mưa khi Quang Anh gọi nữa
Hoàng Đức Duy
Không phải chứ..
Vội vàng bật dậy mặc kệ trời mưa mà lao ra khỏi nhà
Wennie༘🎧⋆🖇₊˚ෆ
có dài quá hong ta
Wennie༘🎧⋆🖇₊˚ෆ
sợ mn đọc bị ngán
Comments
Huỳnh Nhi
//đáp xuống truyện //Hi tg e từ tik mới bay qua đây><
2025-06-12
6
Đến là đón đụng là chạy
đọc phần giới thiệu bên ngoài thù tớ cũng khá mong chờ cách bạn triển khai cốt truyện này.Chúc bạn có thể viết thêm nhìu truyện hay nha
2025-06-10
4
Kết SE chặt L tác giả
Còn bà gái ko ra gái mà bede cung ko ra bede
2025-06-10
8