#2 "Gặp Lại Dưới Tán Cau Xưa "

Buổi trưa, ba chiếc vali gọn gàng được đặt vào cốp xe.
Quang Anh vẫn cắm mặt vào điện thoại, than thở trong group game. Hải Đăng gọi điện xin nghỉ thực tập mấy ngày. Còn Đăng Dương… đứng bên ban công, mắt nhìn xa xăm.
Đăng Dương
Đăng Dương
“Lạ thiệt, hồi nhỏ mình còn hứa làm rể bác Tư mà… Giờ về, không biết có ai nhớ chuyện đó không…”
"nói nhỏ"
Chiếc SUV lăn bánh, rời khỏi thành phố.Qua từng cây cầu, từng cánh đồng, những ký ức cũ bắt đầu gõ cửa. Vùng quê không còn là nơi xa lạ - mà là một phần tuổi thơ chưa kịp lớn.
Hải Đăng
Hải Đăng
Tụi mình từng chơi rượt bắt dưới giàn mướp nhà bác Tư.//cười mỉm//
Hải Đăng chợt nói.
Quang Anh
Quang Anh
Còn nhớ Pháp Kiều hay méc anh hai là em giành đồ chơi của bả không?//vừa nói vừa cười//
Quang Anh cười khúc khích.
Đăng Dương
Đăng Dương
Ừ… Bả khóc dai cực…//cười//
Dương khẽ đáp, tim không hiểu sao bỗng đập khẽ hơn một nhịp.
Người ta nói, không ai tắm hai lần trên một dòng sông. Nhưng có những vùng quê – chỉ cần quay lại, là lòng mình như chưa từng rời xa.
Chiếc SUV vừa rẽ vào con đường đá dẫn vào xóm, gió miền quê đã kịp ùa vào cửa sổ xe. Mùi ruộng đồng, mùi hoa cau đầu mùa, cả tiếng chim trên những mái nhà thấp nhỏ… gợi về ký ức ba anh em từng nghĩ là đã quên.
Quang Anh
Quang Anh
Sao thấy… quen ghê vậy trời.//cười mỉm//
Quang Anh ghé đầu ra cửa sổ.
Đăng Dương
Đăng Dương
Chỗ này hồi nhỏ mình từng chơi đá dế mà.
Đăng Dương gật gù.
Hải Đăng
Hải Đăng
Còn chỗ kia… là giàn mướp nơi ai đó té xuống mương vì giành trái dưa leo.//liếc sang Quang Anh + cười//
Quang Anh
Quang Anh
//đỏ mặt//
___________
Sân nhà bác Tư rộng và vẫn rợp bóng cau như xưa.Xe vừa dừng lại, một giọng nữ trong trẻo vang lên.
Hùng Huỳnh
Hùng Huỳnh
Ủa trời, ai tới vậy ba? //chạy ra//
Một bóng dáng quen thuộc từ trong nhà chạy ra, mái tóc dài cột cao, quần lửng, áo thun in hoa sặc sỡ. Là Hùng Huỳnh. Cô đứng khựng lại vài giây khi thấy ba chàng trai bước xuống xe.
Hùng Huỳnh
Hùng Huỳnh
Trời đất… mấy anh em nhà chú Trí hả? Trời ơi… lớn thấy ghê luôn á! //cười//
Phía sau, Pháp Kiều bước ra. Cô mặc áo bà ba màu lam nhạt, tay còn đang gọt trái mít, gương mặt tròn tròn trắng hồng như hồi nhỏ, nhưng ánh mắt… đã có nét thiếu nữ rõ ràng. Cô nhìn Đăng Dương, một thoáng ngỡ ngàng hiện lên.
Pháp Kiều
Pháp Kiều
Anh Dương…//cười//
Đăng Dương cũng chết lặng. Anh không ngờ người con gái hay khóc nhè, luôn bám đuôi Quang Anh, giờ lại trở thành một cô gái dịu dàng đến nao lòng.
Một tiếng gọi khác vang lên.
Đức Duy
Đức Duy
Anh Quang Anh!! //cười//
Từ sau vườn, Đức Duy chạy ra, tóc còn rối, quần dính bùn. Cậu nhào đến ôm Quang Anh cái rụp.
Đức Duy
Đức Duy
Nhớ muốn chết luôn á! Anh còn nhớ tụi mình từng lập "biệt đội bắt ve sầu" không?
Quang Anh
Quang Anh
Nhớ chớ… nhớ quá trời luôn á! //cười tươi//
Quang Anh cười toe, hai má đỏ ửng vì ôm bất ngờ.
Bữa cơm trưa đó, cả nhà ngồi đầy bàn gỗ dài giữa sân.
Bác Tư vui như Tết, rót rượu lia lịa, kể lại mấy chuyện xưa tới giờ vẫn còn bị hàng xóm trêu. Bà Lài cũng nhắc chuyện Pháp Kiều từng nắm tay Đăng Dương tuyên bố rằng khi lớn sẽ lấy anh.
Bà Lài
Bà Lài
Ông nhớ không ? Lúc nhỏ Kiều từng nắm tay Đăng Dương tuyên bố rằng " Sau này lớn lên con lấy ảnh! " //cười//
Mọi người cười rần rần. Chỉ có Đăng Dương và Kiều là nhìn nhau im lặng.
Trong ánh cười rộn ràng, có vài ánh mắt đã bắt đầu né tránh. Và vài trái tim...đã bắt đầu lỡ nhịp.
Có những cuộc hội ngộ không cần nhiều lời. Vì ánh mắt đã đủ kể hết “Là em đó – người trong ký ức của anh… và cũng là người sắp khiến anh không còn muốn rời đi nữa.”
_End Chap_
Hot

Comments

ht.

ht.

Aaa vợ tao!! Ông Dương tránh ra, vợ em!! //Bế Kiều//

2025-06-10

1

ht.

ht.

Có em nhớ nè anh ^^

2025-06-10

1

ht.

ht.

Tí gặp Duy là bay ra liền ^^

2025-06-10

0

Toàn bộ

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play